"Lần sau nhớ kỹ là được, tôi còn có việc, tôi đi trước."
Anh cười nhạt, ánh sáng buổi sớm chiếu lên người anh, làm cho cả người đều tỏa ra hơi ấm ấp hòa thuận.
Châu Vũ nhìn thấy anh cười, có nhiều chỗ không giống với Dương Việt, nhưng...!lại có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Cơ thể anh nồng nàn mùi nước hoa nam nhàn nhạt, giống như....!hoa chuông.
Không mặc âu phục, mà khoác áo khoác mỏng, áo len cổ cao màu đen, cả người tràn ngập vẻ sang trọng, mặc dù có chút giản dị, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất.
Anh và Dương Việt rõ ràng là hai loại cảm giác khác nhau, Dương Việt chín chắn thận trọng, làm việc có chừng mực, cho người khác cảm giác là quý ông quyền lực, có sức hấp dẫn khó dùng lời để tả.
Nhưng.....
Tại sao cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, trên người anh có loại hơi thở hấp dẫn bản thân, hơi thở rất giống với Dương Việt.
Sức hấp dẫn trí mạng.
Những điều bí ẩn chưa biết, khiến người ta tò mò muốn khám phá.
Giống như củ hành tây, làm cho cô cứ muốn bóc từng lớp từng lớp.
Cô đối với người khác, chưa từng có cảm giác như vậy, từ nhỏ đến giờ cô cũng không thiếu người theo đuổi, đã gặp qua các kiểu người, nhưng chưa từng bị ai hấp dẫn như thế.
Người đàn ông nhanh chóng rời đi, cô quên hỏi tên họ, cũng cảm thấy điều này không cần thiết.
Chỉ là người qua đường mà thôi, vì gì mà phải nhớ đến.
Anh ấy cùng lắm là giống Dương Việt mà thôi, cũng không phải là cùng một người, cho dù có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng....!vĩnh viễn cũng không phải là người ấy.
Cô lái xe ra khỏi cửa, không có gì lưu luyến rời khỏi bệnh viện.
Trải qua sự việc lần này, cô sống sót sau tai nạn, càng thêm quý trọng bản thân mình, quý trọng sinh mạng.
Hoạn nạn gặp chân tình, cô cũng hiểu ra nhiều điều.
Thích không chỉ cần nhiệt huyết, mà cũng cần suy nghĩ kỹ càng.
Ngay cả khi cô chuẩn bị chống chọi với thời gian, sẵn sàng cho đi tất cả, nhưng cô lại bỏ ngoài tai những lời dị nghị của người ngoài.
Thì ra, người không quan trọng, cũng có thể cho cô một cú trí mạng.
Nếu cô còn không chấn chỉnh lại, vậy sẽ rất có lỗi với chị Trúc Linh, lãng phí tình cảm của chị ấy mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc cô sau khi bận rộn.
Cũng phụ lòng cô ấy vì cô mà đứng ra dọn dẹp phiền phức.
Con gái ấy à...!Nhất định phải sống cho những người yêu thương mình, còn những người không yêu thương mình sao phải bận lòng, hao tâm tổn trí?
Nhìn thấy ánh mặt trời mùa đông, cô cảm thấy mình đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều, chỉ là...!cái giá cho sự trưởng thành này có chút lớn.
Cô không biết, sau khi xe rời đi, người đàn ông đi vào lúc nãy đã xuất hiện ở cửa.
Anh nhìn theo chiếc xe đi xa, đến khi xe chạy không còn nhìn thấy được mới thu ánh mắt.
Anh ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mặt trời chói mắt.
Anh giơ tay che khuất ánh sáng, hơi hơi nhíu mắt lại.
Anh dùng một thân phận hoàn toàn mới, không còn là món đồ cũ của người khác, có suy nghĩ của bản thân.
Anh đột nhiên cảm thấy giờ phút này chính là được sống lại.
Trước đây vẫn luôn không dám bước đi, bây giờ có thể đường đường chính chính làm được rồi, thì ra....!lại trần trề sung sướng như vậy!
Châu Vũ về tới nhà hàng, Hứa Trúc Linh còn sợ cô không thể bước ra khỏi bóng tối.
Nhưng theo quan sát hiện giờ, cô giống như người không có chuyện gì, bận rộn công việc, còn cười đùa trêu ghẹo đồng nghiệp, tiếng cười giòn tan, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra làn sương mù này đã hoàn toàn qua đi rồi.
Đúng lúc này, người giao hoa của cửa hàng hoa lại đến.
Mấy ngày này Châu Vũ ở bệnh viện, nhưng hoa của Dương Việt đều được đưa đến mỗi ngày, cô đặc biệt hỏi một chút, không ngờ rằng Dương Việt hào phóng đã mua hoa cho một năm, mỗi ngày mỗi kiểu khác nhau được đưa đến.
Bây giờ người đã không còn, còn nhận hoa nữa cũng không thích hợp, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Châu Vũ, cô sẽ không từ chối.
Cô đã không ở đây nhiều ngày, cô luôn đem hoa để ở phòng nghỉ, ngay từ đầu cô không thích hoa tươi, nhưng mỗi ngày nhìn thấy, ngửi được nhiều hơn cũng dần quen rồi, dần dần cảm thấy mùi hoa cũng không tệ, có thể trấn an tinh thần, nhưng rất dễ buồn ngủ, có thể dạo này quá bận rộn, thường hay ngủ gật trong lúc đang bận.
Hứa Trúc Linh không hề để ý thay đổi nhỏ này, giả vờ an ủi bản thân.
"Cô Vũ, hoa của cô, phiền cô ký nhận."
Châu Vũ nhìn thấy một bó hoa baby, có chút mê mẩn.
Ý nghĩa của hoa baby là một trái tim trong sáng tốt đẹp.
Cô tiến đến cẩn thận ôm vào lòng, viết tên mình xuống.
Bên trong mỗi bông hoa, đều có một bức hình, mặt trên viết: Buổi sáng tốt lành, cô Vũ của anh.
Tuy rằng là máy tính đánh ra, những giữa những hàng chữ, cô vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của anh như cũ.
Cô thở dài thườn thượt nói: “Xin chào, sau này không cần gửi hoa nữa, anh Việt đã mất rồi, hoa này....không dùng đến nữa, vất vả cho các anh rồi."
"Chuyện này....Anh Việt lúc trước đã thanh toán hoa cho cả năm, chuyện này không thích hợp lắm?"
"Đừng gửi hoa nữa, cho dù gửi, tôi cũng sẽ không nhận nữa, hà tất phải đi một chuyến tay không?"
"Vậy....!Được thôi." Người giao hàng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi quay về nói với ông chủ một tiếng, việc này tôi không thể làm chủ được."
"Ừm, ngày mai không cần đến nữa."
Châu Vũ thản nhiên nói.
Trở lại phòng nghỉ, cô đem lọ cắm hoa lên.
"Nếu tức cảnh sinh tình, vậy thì đem hoa vứt đi, tránh phải đau lòng."
"Không sao, giữ lại đi, xem như là bó cuối cùng.
Hơn nữa là hoa khô, có thể bảo quản rất lâu, coi là trang trí trong phòng."
"Thật sự không vứt đi?"
"Không những không vứt, mà vẫn còn muốn giữ lại.
Người có sai, hoa cũng không sai.
Hơn nữa, Dương Việt đối với em cũng không tệ, là bố mẹ anh ấy ngang ngược không biết điều.
Còn nữa, người mất như đèn tắt, không cần so đo như vậy, dù sao em cũng phải sống tốt tiếp, hà tất phải gây khó dễ với người đã mất."
"Em sẽ không đau khổ nữa, sau này sẽ càng cố gắng phấn đấu sống tốt, em còn muốn trở thành người vĩ đại như chị Trúc Linh nữa!
Châu Vũ giãn hai mắt, lộ ra nụ cười rực rỡ, như bộ dạng lúc trước của cô.
Vẫn là một cô nhóc nhỏ, mới hôm nào vẫn còn là nụ hoa đang hé nở, mà hiện tại xem ra, đã muốn nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
Con người, chỉ có trưởng thành, mới có thể biến mình ngày càng xuất sắc.
Cho dù là cái giá phải trả cho sự trưởng thành rất đắt, nhưng trả giá luôn xứng đáng!
Lúc này, ở ngã tư đường ngoài cửa có một cửa hàng bán hoa lớn.
Nhân viên giao hàng nói với ông chủ chuyện ngày hôm nay, ông chủ chỉ móm môi cười.
Anh vuốt ve đóa hoa hồng trắng đang nở rộ, nhẹ nói: “Không sao, chỉ cần cô ấy nhận một bó hoa khô kia là được."
Anh đoán được Châu Vũ sẽ làm như vậy, cho nên cuối cùng đã bó một bó hoa khô có thể bảo quản vĩnh viễn.
Hoa khô này đã sử dụng hóa chất, hòa vào trong hoa thân rễ rồi sấy khô, hương thơm mỗi ngày sẽ khiến người ta cảm thấy mê man, đến cuối cùng sẽ rơi vào giấc ngủ say hoàn toàn.
Tạ Quế Anh đặt tên cho hương liệu này là "Người đẹp ngủ trong rừng", tên rất êm tai, làm cho người ta có cảm giác khổ sở, thậm chí còn có thể làm giấc mộng đẹp.
Lúc giấc mơ hạnh phúc nhất cũng là lúc con người sẽ ra đi.
"Nếu đã không tặng hoa nữa, tôi nghĩ tôi cũng nên ra sân rồi."
Khóe miệng Hắc Ảnh cong lên nụ cười nham hiểm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Nửa tiếng nữa, anh sẽ xuất hiện ở nhà hàng Tây, nhìn Châu Vũ nói:
"Xin chào, tôi là chủ cửa hàng bán hoa Ngụy Ảnh, cô chính là cô Châu Vũ đúng không?".