"Anh buông ra, nếu không, cho dù hôm nay có phải gọi báo đài đến đây náo loạn đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ ly hôn với anh..."
Cô còn chưa nói hết lời, không ngờ người đàn ông trước mặt lại im lặng mà trực tiếp bắt nạt mình.
Đôi môi mỏng nóng bỏng rơi vào trên môi cô, trực tiếp chặn lại những lời còn chưa kịp nói của cô trong cổ họng.
"Ưm…"
Cô dùng lực đánh loạn, nhưng sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, anh giống như một cây đại thụ, không thể lay chuyển được chút nào.
Cô tức giận đến mức giẫm mạnh vào đôi giày da của anh, giờ cô không còn là người xiêu vẹo với đôi giày cao gót dày cộp như ngày xưa nữa, giờ cô không còn chút áp lực nào với những đôi giày gót nhọn nữa.
Cô liên tiếp giẫm lên nó, nhưng người đàn ông trước mặt cô chỉ dừng lại một lúc, sau đó lại càng hôn cô điên cuồng hơn.
Tất cả ngọt ngào trong miệng cô đều bị cướp hết, cô còn thở không kịp, hai má đỏ bừng lên.
Phải một lúc sau anh mới chịu buông ra, nhường chỗ cho cô thở.
Cô hít từng ngụm thật lớn, giống như là một con cá sắp chết vì thiếu nước vậy.
Rốt cuộc cũng khỏe lại, cô hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành Trung, tức giận nói: "Anh thật quá đáng, anh cho rằng tôi thực sự không thể nào làm được gì anh hay sao? Tôi sẽ nói với giới truyền thông ngay bây giờ, chúng ta đã xong rồi, chúng ta đã kết thúc...!"
"Ưm……"
Không cần nghi ngờ, miệng của cô lại bị anh chặn lại.
Lần này cô vẫn đấu tranh nhưng mà lại không có kết quả.
Hứa Trúc Linh vô cùng tức giận, nhưng cơ thể cô lại không thể phản kháng lại một chút nào, thậm chí còn...!bị người nào đó uy hiếp.
Cho dù cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không yên tâm, chỉ cần người đàn ông dùng lực lớn hơn một chút là xé thể bóp nát quần áo của cô.
Trái tim cô lập tức hoảng hốt, ban ngày ban mặt, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, thật là quá đáng hết sức.
Anh ấy căn bản là đang chơi trò lưu manh!
Lần tách ra này, cô lập tức che miệng nói: "Cố Thành Trung...!anh thật quá đáng!"
"Nếu như em lại nói chuyện, vậy thì anh sẽ ăn em ngay lập tức."
Giọng điệu của anh ấy không nhanh không chậm, không chút sợ hãi, như thể anh ấy chính là một vị vua cao cao tại thượng.
Những lời này hoàn toàn có tính chất đe dọa.
Cô vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng Cố Thành Trung đã lừa cô đến gần và ngay lập tức dập tắt sự kiêu ngạo của cô.
Giọng nói của cô dần trở nên nhỏ lại, kìm nén cơn tức giận, trầm giọng gầm gừ: "Cố Thành Trung, anh không biết xấu hổ sao, anh đường đường là một người đàn ông, anh có còn cần mặt mũi hay không vậy, vậy mà lại đi ức hiếp phụ nữ hay sao?"
"Không cần thể diện."
"Anh...!anh còn là đàn ông không?”
"Vợ đi rồi, đàn ông có ích lợi gì không?"
"A…"
Điều này...!thực sự khiến cô không còn lời gì để nói.
"Cố Trành Trung, cuối cùng thì anh muốn l làm như thế thế nào? Anh là người mất tích, anh là người chưa giải thích với tôi, cũng là người đã quay lại nhưng mà lại trốn tránh tôi.
Tôi chẳng qua là chỉ là muốn trút ra nỗi tức giận của tôi mà thôi, vậy mà anh lại đối với em như vậy.
Tôi là vợ anh hay là người mà anh không liên quan? "
"Em biết được tin tức của chồng mình mà còn cần phải thông qua truyền hình mới biết được, anh không cảm thấy mỉa mai hay sao?"
Giọng nói của Hứa Trúc Linh lần này rất nhẹ nhàng, cô ấy không còn hét lên như lúc nãy.
Chẳng qua là những lời nói nhẹ nhàng và buồn bã như vậy lại có thể khiến cho người ta cảm thấy đau khổ nhất.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, cô lã chã chực khóc, như thể chỉ trong một giây tiếp theo, nước mắt sẽ lập tức rớt xuống vậy.
Cố Thành Trung thầm thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh đưa tay lên lau nhẹ khóe mắt ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì trong mắt anh đều là em, anh yêu em một cách vụng về theo cách của chính anh.
Rõ ràng là anh muốn trở thành người giỏi nhất, nhưng lần nào cũng vậy làm cho em khóc."
"Em có thể trút giận, có thể đánh anh, mắng mỏ anh, thậm chí là có thể đâm anh thật nặng, nhưng em...!không thể không cần anh được."
Câu cuối cùng, từng câu từng chữ đều là từ tận đáy lòng.
Ngay lúc đó, sự uất ức vốn đã bị ngăn chặn lại bùng phát lên trong tích tắc.
Nước mắt cứ rơi như chuỗi ngọc vỡ.
"Đừng khóc mà…"
Cố Thành Trung muốn được an ủi cô, nhưng mà Hứa Trúc Linh đã đẩy anh ra.
"Đừng lại gần em!"
Cô như bị điên mà hét lên.
"Anh không thể đảm bảo lúc nào cũng ở bên cạnh em, vậy thì đừng có đến gần em.
Anh không thể nói ra tiếng lòng của mình khiến em lo lắng mỗi ngày, vậy thì đừng anh đừng làm phiền đến em! Nếu em muốn.
Muốn ly hôn cũng không chịu ly hôn, anh định chết ở bên ngoài làm cho em góa bụa sao? "
"Cố Thành Trung, từ trước đến giờ em không bao giờ nghĩ anh là người ích kỷ.
Người nào anh cũng suy nghĩ qua rồi.
Anh tôn trọng những người khác, càng thêm tôn trọng em.
Nhưng về mặt tình yêu đối với em, thì anh lại chính là một đứa ngốc.
Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chuyện đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là đẩy em ra, để cho anh một mình đối mặt.
Anh chưa bao giờ nhìn lại em, em bị đẩy có phải bị ngã xuống đất hay không, ở trên đất có mảnh thủy tinh vỡ hay không."
"Sau đó anh luôn xin lỗi em, hết lần này đến lần khác em đều tha thứ cho anh, nhưng kết quả là lần nào cũng thế! Cố Thành Trung, có phải là anh đang cảm thấy làm như vậy là rất vĩ đại, vì tình yêu mà trả giá tất cả, còn em thì sao? Em đây chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới? Anh có biết là em không muốn như vậy một chút nào hay không, em sắp phát điên luôn rồi!"
Hứa Trúc Linh đau lòng ôm đầu mình, chậm rãi trượt xuống cửa.
Mọi cảm xúc tiêu cực cuối cùng cũng bùng phát, cô ấy đã khóc như một đứa trẻ, đôi vai mỏng manh không ngừng run rẩy.
Hứa Trúc Linh hiếm khi mất bình tĩnh với anh, đây chính là lần nghiêm trọng nhất.
Lần đầu tiên, Cố Thành Trung cảm thấy chính mình lại sai lầm đến như vậy.
Dường như tình yêu trao đi trong ba năm qua đều đã biến thành sự hành hạ.
Cả trái tim anh, trong giọng nói chất vấn của cô, như bị nứt ra hang trăm mảnh, rỉ ra từng giọt máu.
Hóa ra cô ấy lại đau đớn như vậy.
Hóa ra mọi thứ anh trao đi đều dễ bị tổn thương như vậy.
Rõ ràng là anh đã cho cô những gì tốt nhất của mình, nhưng đó lại không phải là những gì cô cần.
Cô ấy cần gì...chính mình từ trước đến giờ luôn không biết.
Cô ấy muốn cùng nhau chiến đấu với mình...nhưng mà anh ấy vốn dĩ là làm không được.
Cố Thành Trung quỳ một chân xuống trước mặt cô.
"Trúc Linh, làm cho em phải buồn và khóc là lỗi của anh, nhưng mà… muốn anh thay đổi, anh thật sự không làm được."
"Được rồi...!Tôi đoán rằng về mặt này thì anh chính là một con lừa, anh chắc chắn sẽ không nghe lời tôi...nếu nhà đã như vậy thì chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này đi.
Có lẽ chúng ta đã thực sự sai lầm.
Vốn là hai người không nên ở bên nhau, không nên có bất kỳ sự cưỡng cầu nào."
"Tôi cứ nghĩ...!bao nhiêu ngọt ngào trong quá khứ có thể bù đắp cho hiện tại đắng cay, nhưng hiện tại tôi mới biết, hoàn toàn không phải.
Thay vì khiến tôi cứ phải lo lắng vì anh có thể chết bất kỳ lúc nào bây giờ thì không bằng...!tôi xem như không có người chồng này, hai chúng ta, dứt khoát cắt đứt đi."
Cô tùy ý lau lau mắt, khuôn mặt nhòe lệ.
Cô xấu hổ đứng dậy từ dưới đất lên, bởi vì chân yếu mà suýt chút nữa thì ngã, cũng là Cố Thành Trung đã giúp cô vững vàng.
"Đừng chạm vào tôi."
Cô gầm lên và đẩy mạnh tay anh ra.
Cô quay lại định mở cửa, nhưng người đàn ông đã ấn mạnh cửa.
"Rốt cuộc là anh còn muốn tôi phải làm như thế nào?"
Cô mờ mịt nhìn anh trong làn nước mắt...
Hận anh ta, biến mình thành thế này, như một gã hề, hệt như một oán phụ..