Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương 1343 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1057.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Mọi người đều lần lượt rời đi, Tần Nhâm Thành không ngừng dụ dỗ Quý Thiên Kim, bảo bà ấy hãy mở rộng trái tim ra.
Vào lúc này, điện thoại của ông ta bỗng vang lên.
Là một số điện thoại lạ.
Ông ta khẽ nhíu mày, sau đó nghe máy.
“Xin chào, cậu là…”
“Ảnh Họa Bì, chào ông.”
Tần Nhâm Thành nghe thấy cái tên vô cùng quen thuộc này, trong lòng hơi run rẩy.
Sau khi con người trải qua mười tám điều luật hình sự thì sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn những tài liệu trong lịch sử phạm pháp.
Danh hiệu cũng sẽ bị phủ đầy bụi, không có ai tìm thấy được thân phận của ông ta.
Đây chính là đạo đức cơ bản nhất.
Tần Nhâm Thành liếc nhìn Quý Thiên Kim với ánh mắt sâu thẳm, sau đó lập tức cúp điện thoại.
“Bà ra ngoài cửa đợi đi, tôi sẽ đi lấy áo khoác cho bà.”
“Ai gọi điện cho ông vậy? Nhìn vẻ mặt của ông tôi thấy có điều gì đó không đúng.”
“Người chào hàng thôi à, đồ phiền phức.”
Ông ta tùy ý phủi tay, làm dáng vẻ như không có chuyện gì rồi nói.
Sau đó ông ta quay người đi về phòng, đóng cửa lại rồi lập tức gọi lại cho số điện thoại đó.
Rất nhanh người đó đã nghe thấy, ông ta nghe thấy tiếng cười giòn dã vang lên, dường như đoán được ông ta sẽ gọi đến.
“Cậu là ai?”
“Đàn anh à, ông có thể không biết tôi nhưng tôi lại biết ông rất tõ.
Danh hiệu Ảnh Họa Bì này, kẻ tiếp quản thứ ba mươi hai của chợ đen.
Nhưng trước đó không lâu lại rời khỏi sự ngăn cản, không còn can thiệpvào chuyện của chợ đen nữa.”
“Tài liệu của tôi đã bị xóa bỏ ở chợ đen rồi, tại sao cậu lại biết, cậu dám phá quy tắc sao? Cậu không sợ tôi công bố, lúc ấy cậu sẽ không còn đất đặt chân ở Hắc đạo nữa sao?”
Hắc đạo là một nơi rất phép tắc quy củ và đều giảng nguyên tắc hơn so với những tổ chức khác.
Một khi đã lập phép tắc quy củ thì không có ai có thể làm xằng làm bậy.
Lúc trước ông ta cũng sống cuộc sống thập tử nhất sinh, đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo khó mà xóa bỏ được.
Hơn nữa vào những hôm trời mưa, tất cả những khớp ngón tay của ông ta đều tê liệt và đau đớn.
“Ông biết biết người phụ trách thay thế có thể tra cứu tài liệu của bất kỳ ai sao?”
“Người phụ trách? Chẳng phải người phụ trách là Đồ Lan sao?”
“Ông ta chết rồi, chết trong khi thi hành nhiệm vụ.
Tôi là người tiếp quản mới… Hắc Ảnh!”
Tần Nhâm Thành nghe thấy lời nói này, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Sau khi ông ta rời khỏi chợ đen thì cũng không còn thăm dò nữa.
Ông ta rất tôn trọng quy tắc của trò chơi.
Nếu như đã rời đi vậy thì phải quên hết tất cả những chuyện trước kia, cho dù mình có khả năng điều tra thì cũng phải tránh.
Cho nên Cố Thành Trung có thể dễ dàng điều tra ra được những biến cố xảy ra ở Hắc đạo, nhưng anh lại tránh xa nó ra.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đồ Lan là anh em của ông, ông ta cũng biết kỹ thuật hóa trang và trong tay có rất nhiều mặt nạ da người giống y như đúc, ngay cả những vẻ mặt nhỏ bé nhất cũng có thể thể hiện ra được.
Nếu như ông không làm nữa, vậy thì chi bằng cho tôi thứ mà ông ăn cơm đi.
Tôi sẽ trả giá cao, thế nào?”
“Cậu nằm mơ đi! Tôi không thể cho cậu những thứ này được.
Tôi đã rời khỏi chợ đen rồi, nếu như tôi chịu đựng được mười tám điều luật hình sự thì những người ở Hắc đạo không thể động đến tôi được dù chỉ một chút.”
“Ha ha ha, lại là một con người không biết thời thế.
Thật đúng là khiến tôi khó xử.”
Ngoài mặt người đó truyền đến nụ cười tiếc nuối, nhưng trong giọng nói lại toát lên hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Tần Nhâm Thành nghe thấy lời nói này, trong lòng rất hoảng hốt.
Ông ta lập tức hiểu ra Đồ Lan chết như thế nào.
Chỉ sợ rằng khi đang làm nhiệm vụ, Đồ Lan đã phải chịu thủ đoạn thâm độc của Hắc Ảnh.
“Có phải mặt nạ của Đồ Lan đang ở chỗ cậu không?”
“Đương nhiên rồi, ông ta đã làm ra một cái cho tôi, tôi dùng rất hài lòng.
Tôi thật ngưỡng mộ các ông vì có thể dùng gương mặt thật để bày tỏ với người khác, không giống như tôi mãi mãi chỉ sống trong bóng tối của người khác.
Ảnh Họa Bì à, tại sao ông có thể ra ngoài ánh sáng một lần nữa mà tôi thì không thể?”
“Rốt cuộc cậu chui ra từ đâu? Cậu đang phá hỏng quy tắc, cậu không sợ gặp phải phong sát của Hắc đạo sao?”
“Quy tắc? Ha ha ha!” Anh ta không kìm được mà nở nụ cười quái dị giống như nghe chuyện hài, giọng nói rất gian xảo nghe rất chói tai: “Tôi là vua của Hắc đạo, tôi chính là quy tắc!”
“Rốt cuộc Phó Minh Nam đã tìm thấy cậu ở đâu? Cậu có biết Phó Minh Nam không có quyền động đến tôi không?”
Đây là lần đầu tiên Tần Nhâm Thành cảm nhận được áp lực.
Từ trước đến nay không có ai có thể phá hỏng quy tắc, ngay cả người nhà họ Phó cũng không dám.
Nhưng bây giờ, Hắc Ảnh lại không kiêng nể gì mà nói xằng nói bậy như vậy.
“Bố nuôi không dám nhưng tôi dám, cho nên tôi cần mặt nạ da người tốt nhất.
Ông đã rời đi rồi thì cần gì lấy không tha như vậy?”
“Mơ đi! Hắc đạo mà lại không có quy tắc như vậy sao? Tôi lại muốn xem xem cậu có cách nào để lấy được!”
Tần Nhâm Thành nổi giận đùng đùng rồi cúp điện thoại, ngón tay run lẩy bẩy.
Ông ta do dự một chút, sau đó lập tức gọi cho người thân cận nhất của Đồ Lan.
“Trung Đức, tôi là Ảnh Họa Bì.”
Ông ta tự giới thiệu mình, Trung Đức lập tức lên tiếng nói: “Thật sự là anh sao, anh Ảnh Họa Bì?”
“Bây giờ rốt cộc chợ đen như thế nào?”
“Chợ đen đã hợp nhất với Hắc đạo, không còn là một cá thể độc lập nữa.
Tất cả lợi nhuận cũng đều giao lại hết cho Hắc Ảnh, người tiếp quản mới.
Không biết tên nhóc này chui từ đâu ra mà đánh chiêu bài lên nhà họ Phó, khiến người ta nghe tôi đã mất mật mất gan.
Đồ Lan… Đồ Lan cũng chết rồi, chết khi ông ấy làm nhiệm vụ.
Người nhà của ông ấy đều bị sắp xếp đi Úc, nhưng… Nhưng cuối cùng lại bị chết hết.”
“Tôi có lỗi với Đồ Lan, Đồ Lan ông ấy chết không nhắm mắt.”
“Vậy đồ của Đồ Lan đâu?” Tần Nhâm Thành vội vàng hỏi.
“Đồ của Đồ Lan đang ở trong ngân hàng Thụy Sỹ, sau khi đến Úc vợ của ông ấy đã lấy ra, kết quả cả nhà chết hết.
Chị dâu… Chị dâu cũng bị uy hiếp, Hắc Ảnh tìm thấy cô ấy nói là những thứ này có thể cứu Đồ Lan.
Nhưng không ngờ… Cái tên Hắc Ảnh này lại không nói đạo lý mà giết hết cả nhà.”
“Tôi… Bây giờ tôi cũng đưa vợ con chạy trốn.
Hắc đạo loạn rồi, do một mình Hắc Ảnh định đoạn và rất nhiều người xảy ra chuyện.
Anh Ảnh Họa Bì, anh cũng nhanh chóng trốn lánh nạn đi, Đà Năng không an toàn nữa rồi.
Hơn nữa trong tay anh có rất nhiều mặt nạ, cả nhà Đồ Lan đã chết rồi, anh nhất định sẽ không tốt hơn chỗ nào đâu.
Trung Đức vội vàng nói.
Khi nói ra những điều này, trong lòng Tần Nhâm Thành lập tức vô cùng nặng trĩu.
Ông ta thật sự đã xem thường cái tên Hắc Ảnh này.
“Cậu có tài liệu về Hắc Ảnh không? Tôi muốn biết hết toàn bộ, bao gồm những chuyện cậu ta làm ở Hắc đạo.”
“Tôi…” Trung Đức do dự, cuối cùng oán hận nghiến răng và nói: “Vậy tôi sẽ giúp anh một lần, coi như là giúp Đồ Lan.
Nế như anh có thể đối phó với Hắc Ảnh thì nhất định phải báo thù cho Đồ Lan!”
Sau khi cúp máy, Tần Nhâm Thành lo lắng chờ đợi tin của Trung Đức.
Ông ta và Đồ Lan có sở trường về tạo ra mặt nạ và dùng da người mô phỏng theo nên rất khó để phân biệt thật giả.
Nhưng điều quan trọng nhất là trong tay bọn họ có mấy cái mặt nạ hộ mệnh.
Mỗi một lãnh đạo cấp cao quốc gia đều có một đến hai cái, để bảo đảm đường lui cho mình và có thể chạy thoát thân.
Nhưng bọn họ làm cái này cũng có quy tắc, có thể làm ra nhưng không thể dùng khi không đến đường sống chết.
Nếu không chính là phá hỏng quy tắc, không có ai bắt thì cũng sẽ bị ông trời bắt đi.
Hắc Ảnh hoàn toàn không quan tâm đến đạo lý này, nếu như những mặt nạn này mà rơi vào trong tay anh ta thì nhất định những nhà lãnh đạo cấp cao sẽ hỗn loạn.
Ông ta có thể không quan trọng gì cả, nhưng những nhà lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Quý ở Đà Nẵng lại có quan hệ mật thiết, ông ta không thể để cho Quý Thiên Kim gặp chuyện.
Ông ta nghĩ đến quan hệ này, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tiếng “két” vang lên khiến ông ta cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh..