Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương 1340 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1054.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
“Vậy… Nếu như em không đến thì anh sẽ làm thế nào?” Giọng nói buồn bã của Hứa Trúc Linh vang lên.
“Anh sẽ tiếp tục chờ đợi, bởi vì anh tin rằng em sẽ đến.
Hứa Trúc Linh, anh cũng không hề sợ gì cả, có phải anh rất quá đáng không?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên tia sáng hiu quạnh.
Cô nghe thấy lời nói này thì mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào cả.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ đối phương không thể vứt bỏ mình được, cho nên… Mới không hề kiêng kỵ gì cả.
“Quay về thôi, lạnh quá.”
“Hứa Trúc Linh, anh muốn em.” Nói rồi, người đàn ông đó cúi người hôn.
Đôi môi hơi lạnh, nhưng phần lưỡi lại vô cùng nóng bỏng.
Nó thâm nhập thẳng vào, chiếm đoạt thành công.
Cô không ngừng dãy dụa, cô vốn cho rằng sức lực của mình không thể làm anh rung động được.
Nhưng không ngờ mình lại dùng tất cả sức lực của cơ thể để đẩy mạnh ra, Cố Thành Trung lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Khụ khụ…” Anh đột nhiên ho khan dữ dội, căn bản không thể nào kìm lại được.
Anh vội vàng quay lưng lại, còng người xuống, dáng vẻ giống như rất đau đớn khó chịu.
Anh luôn kìm nén âm thanh, tiếng ho vô cùng nặng nề.
“Anh sao vậy?”
Hứa Trúc Linh lập tức trở nên lo lắng, cô muốn đi lên phía trước nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Em đừng qua đây.”
“Anh sao vậy? Lẽ nào trong người không thoải mái sao? Anh có cần đi bệnh viện không?” Cô lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.
Anh nhìn vết máu trong lòng bàn tay của mình, dưới ánh trăng lạnh lẽo trong sáng vết máu ấy càng rõ ràng hơn.
Bên tai anh vang lên lời nói của Nguyên Doanh: “Độc tố của bà chủ rất ôn hòa, chỉ cần có thời gian là có thể điều trị được.
Nhưng Tạ Quế Anh nóng lòng muốn thành công nên đã bỏ độc tố mạnh vào hương liệu của anh.
Anh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn có vài phương thuốc cần phải điều chế một lần nữa.
Bây giờ anh rất mệt mỏi, chẳng khác nào như tự mình tìm đường chết.”
“Tôi đã tìm cho anh bệnh viện quân y khép kín để đảm bảo an toàn cho anh.
Cố Thành Trung à, nếu như anh muốn giữ mạng sống và sống lâu hơn với Hứa Trúc Linh thì anh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng.”
Thời gian của Cố Thành Trung không nhiều, mà anh cần phải xắp xếp ổn thỏa tất cả chuyện trước khi rời đi.
Anh linh cảm mình rời đi một tháng này, đối phương nhất định sẽ hành động.
Anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể từ bỏ Hứa Trúc Linh được.
Nguyên Doanh chỉ có thể cầu xin một số người, bởi vì bệnh viện quân y này rất bí mật nên anh không thể mang theo người nhà đến.
Cho nên lâu như vậy rồi mà anh không có tìm cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể để cho nhà họ Quý sắp xếp thân cận cho cô.
Anh nhanh chóng lau khóe môi mình, nắm chặt lòng bàn tay để che giấu những vết máu tươi đó.
Anh quay người bế ngang người cô cô, sau đó đi về phía cửa lớn nhà họ Quý.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Trúc Linh lập tức trở nên căng thẳng, không ngừng giãy dụa.
Nhưng càng đến gần cửa, giọng nói của cô cũng nhỏ dần.
Cô sợ mình kinh động đến nhà họ Quý, Cố Thành Trung có thể sẽ phải bò ra ngoài.
Cũng không biết anh bị làm sao mà vẻ mặt vô cùng tái nhợt, giống như màu máu trên cả cơ thể anh đều bị lột hết ra.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Cô hạ thấp giọng nói, không ngừng giãy dụa nhưng không dám dùng lực.
Bây giờ anh rất yếu, vốn không thể chịu được.
Sau khi anh đi vào, còn thuận thế đóng cửa lại.
Cánh cửa này là cửa cách âm, khi đóng lại không hề có âm thanh gì và cũng không thể làm kinh động đến bất kỳ ai khác.
Anh bế người trực tiếp đi nghênh ngang lên tầng, đôi giày da dẫm lên thảm sàn nên càng không có một tiếng động nào.
Anh tìm thấy căn phòng của cô, đứng bên cạnh cửa ròi dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: “Mở cửa ra.”
“Không mở, lá gan của anh cũng lớn thật đấy.
Anh thả em xuống, mau quay về đi!” Tôi vừa tức giận vừa lo lắng.
“Nếu như em không mở, vậy thì chúng ta giằng co nhau ở ngoài cửa đi.
Anh nghĩ còn có thể ôm em được một hai tiếng, dù sao quanh năm rèn luyện cơ thể không phải là vô ích.
Trước kia anh đã tính toán trước rồi, cứ đợi ở đây một này đi?”
“Anh…”
Hứa Trúc Linh tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, Hứa Trúc Linh vội vàng thúc giục: “Được rồi, mau thả em xuống đi.
Em đã mở cửa rồi mà, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Cố Thành Trung đặt cô xuống giường, nói: “Có đồ rửa mặt của anh không? Không có cũng không sao, anh dùng của em là được rồi.”
“Nhưng không có bộ đồ ngủ của anh, xem ra tối nay anh chỉ có thể ngủ trần truồng mà thôi.”
“Cố Thành Trung, anh đừng có mà quá đáng!”
Cô chỉ vào cái mũi của anh, tức giận mà nói.
Sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy thì không kìm được mà nhíu mày, nói “Không thể chỉ vào mũi của đàn ông một cách tùy tiện như vậy, em sẽ phải trả cái giá đắt đó.”
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Làm em.”
Câu nói này đơn giản rất lỗ mãng và vô cùng trắng trợn.
Cô vừa nghe thấy nên vẫn chưa phản ứng kịp, sau khi đã hiểu rõ thì gương mặt lập tức đỏ bừng.
Đồ lưu manh vô liêm sỉ!
Cô tức giận quay người đi, không thèm để ý đến anh nữa.
“Anh đi tắm trước đây, lát nữa chúng ta cùng nghỉ ngơi.”
“Cố Thành Trung, hình như em vẫn chưa đồng ý cho anh ở lại đây mà” Đây là nhà họ Quý chứ không phải tập đoàn Cố Linh.
Bây giờ em… Bây giờ em không sợ anh nữa đâu!”
“Hoặc là em để anh đợi ở bên ngoài cả đêm, hoặc là nói với người nhà họ Quý đánh anh một đòn nhừ tử rồi ném ra ngoài.”
“Anh… Anh không thể ngoan ngoãn rời đi sao?”
“Không có hạng mục lựa chọn này, lựa chọn thứ ba chính là anh ở lại đây chung chăn chung gối với em.”
“Em coi như anh lợi hại.
Anh không đi ra đúng không? Vậy em đi ra ngoài!”
Cô đứng dậy rồi rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông đó túm lấy cổ tay.
Một giây sau cơ thể của cô bị ném lên giường, thân hình cao lớn của người đàn ông đè lên người cô.
Cho dù qua bộ quần áo nhưng cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người anh.
Rõ ràng vẻ mặt anh tái nhợt, nhưng hết lần này đến lần khác cơ thể đều nóng hầm hập rất đáng sợ, giống như là bếp lửa lớn vậy.
Đôi mắt phượng của anh sâu thăm thẳm, bên trong đôi mắt đó còn lóe lên ngọn lửa dục vọng hừng hực.
Cô ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, cô muốn giãy dụa nhưng lại bị người đàn ông này ép chặt lại.
“Đừng cử động linh tinh.” Lời nói này mang theo giọng điệu trách mắng: “Hứa Trúc Linh, có phải em đã quên mất anh là một người đàn ông bình thường và muốn phụ nữ hay không? Nếu như em cử động linh tinh nữa thì anh thật sự muốn ăn em đó, ngay ở nơi này!”
“Anh…” Hứa Trúc Linh nghe thấy lời nói uy hiếp này thì tức giận không có chỗ nào phát tiết ra.
Cô nghiến răng, khóe mắt lập tức đỏ bừng: “Anh chỉ biết ức hiếp em, cũng không biết nhường nhịn một chút!”
“Khi em bị Phó Minh Tước bắt đi, em luôn lo lắng cho anh.
Cho dù anh ta nói với em rằng anh cố tình để anh ta rời đi, anh cố tình để anh ta giúp bắt cóc em đi nhưng em vẫn không tin.
Em muốn đích thân hỏi anh, em tin anh, em chỉ tin anh! Nhưng anh lại mập mờ không rõ ràng gì với Tạ Quế Anh, nếu như không phải Ngọc Vy nói cho em biết thì em thật sự sắp từ bỏ rồi.”
“Em có thể hiểu anh, có thể tôn trọng anh, nhưng em không thể nào coi như không nhìn thấy những tủi thân của em.
Em không nợ nhà họ Cố các anh, cho nên nhà họ Cố các anh không thể có lỗi với em!”
“Cố Thành Trung, anh ức hiếp em như vậy.
Anh đúng là đồ không có lương tâm!”
Cuối cùng cô cũng nói ra hết những lời nói trong lòng, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh làm ướt cả cái gối.
Cố Thành Trung nhìn thấy những giọt nước mắt đó, trong lòng anh run rẩy rất dữ dội.
Cơ thể của anh lập tức căng thẳng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường lạnh lẽo.
Cuối cùng anh trút một hơi, lén thở dài một tiếng.
Anh bất lực vùi đầu vào trong hõm vai của cô, nặng nề nói: “Hứa Trúc Linh, anh bị đánh tơi bời nên đành nộp vũ khí đầu hàng.
Chỉ cầu xin em… Chỉ cầu xin em có thể tha thứ cho anh, đừng rời bỏ anh có được không?”.