Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1258




Chương 1258

“Xong ngay đây.”

Miệng anh gợi lên nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhu hòa, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô thôi vậy.

Bóng đêm rất trầm, trong phòng rất ấm.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp.

Vài ngày sau, Cố Thành Trung đón mọi người trở về.

Bà chủ ở nhà cũ, cách biệt nhiều năm.

Bà chủ xuống xe, kinh ngạc nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt, vẻ mặt bà có chút hoảng hốt.

Bà vươn tay ra, giống như muốn cầm lấy cái gì đó.

Cố Đình Sâm thấy phản ứng của bà, ông có chút kích động mà hỏi: “Úy Như, có phải là bà nhớ nơi này không? Đây là nơi chúng ta sinh sống, Thiện Linh và Thành Trung lớn lên ở nơi này đó, bà có còn nhớ không?”

Ông ta dẫn bà đi vào, mấy năm nay cách bày biện trong phòng chưa từng thay đổi, đồ dùng cổ kính bị hư hỏng khó có thể tìm được cái mới thì tìm một người sửa chữa đắt tiền, từ từ phục hồi nó lại.

Ông ta cố gắng giữ lại hết thảy những thứ này, bởi vì mỗi một thứ đồ ở nơi này đều lây dính hơi thở của bà, đồ dùng mới không thể thay thế được.

Đây quả thật là gợi lên sự cảm thông của phu nhân, trong mắt cô lóe ra lệ quang, nước mắt rơi xuống lã chã.

Dường như bà bị ký ức dẫn dắt, không ai dẫn đường, tự mình run run rẩy rẩy mà đi lên trên lầu hai, tất cả mọi người cùng đi theo.

Bà đi tới phòng ngủ chính, đứng trước cửa lại chậm chạp không chịu đẩy cửa đi vào.

Cuối cùng bà che mặt khóc lớn.

“Sao vậy? Chúng ta về nhà rồi, chẳng lẽ bà không vui mừng sao?”

“Vui mừng? Vì sao tôi phải vui mừng chứ, lúc trước là do một tay ông vứt bỏ tôi mà”

“Cái… Cái gì? Bà… bà nhớ ra rồi à?”

Cố Đình Sâm chấn kinh mà trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy của ông vang lên.

“Tôi không biết. Đầu tôi đau quá. Phó Minh Nam… Phó Minh Nam đâu rồi?”

Bà chủ đau khổ ôm đầu, cảm giác rất nhiều ký ức chen chúc nhau mà tới.

Cũng không xa lạ gì, đều là những ký ức mà bà đã từng trải qua. Mà trong đầu bà có một thứ gì đó rất mơ hồ.

Vừa nhớ đến là lập tức cảm thấy sợ hãi.

Là sự sợ hãi đến từ trong xương cốt.

Một khi chạm phải, sẽ lập tức cảm thấy hàn khí nhập thể, sự sợ hãi xâm nhập vào trong xương máu.

Trong đầu bà mơ màng nhớ tới một giọng nói quỷ mị.

“Bà không thể bán đứng tôi, tôi là chúa tể vận mệnh của bà, đời này bà đều phải cống hiến cho tôi, đây là do bà nợ tôi.”

“Về những thức mà tôi đã làm với bà, không được để cho bất luận kẻ nào biết được, bà phải quên đi, bà chưa bao giờ nhớ nó.”

“Nếu không, tôi sẽ khiến cho bà sống không bằng chết, cũng để cho bà trơ mắt nhìn người thân yêu của bà, rời đi từng chút một.”

Dường như có một người vẫn luôn nói chuyện trong đầu bà, ngăn trở bà đi chạm đến tầng ký ức ở nơi sâu thẳm kia.

Đầu bà đau như muốn nứt ra, không biết rốt cuộc bà đang sợ điều gì nữa.

Tạ Quế Anh thấy thế, cô ta nhíu chặt mày lại, cầm chặt lấy tay bà.