Chương 1193
“Có một vài thứ, không phải là em muốn hay không muốn, mà là trong lòng anh muốn dành cho em”
Lời nói này chui thẳng vào tim.
“Cho dù những thứ đó không đáng giá như vậy sao?”
“Chỉ cần tặng cho em, đều đáng giá.”
“Cố Thành Trung em đột nhiên hiểu ra một câu”
Cô lắc đầu, thở dài nói.
“Câu gì”
“Thật sự là tài tiêu tiền như nước mà, mua đồ cũng không cần phải nhìn mấy con số lẻ phía sau, đâu có giống em, mỗi lần nhìn thấy con số trên quần áo, em đều cảm thấy đau tim”
“Tài tiêu tiền như nước? Cái nào “tài”, em là đang khen công phu trên giường của anh, hay là công phu dưới giường?”
Xe không kịp cảnh giác.
Hứa Trúc Linh trừng to mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Tài này không phải là tài kia.
“Cố Thành Trung, anh là đồ lưu manh”
“Tối nay, ở đây chỉ có hai người chúng ta, những người khác đều đã xuống núi rồi”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, đột nhiên ngửi thấy một hơi thở không hay.
Lời này có ý gì?
“Cố Thành Trung, anh đưa em đến đây rốt cuôc là muốn bù đắp xin lỗi, hay là có ý đồ khác?”
“Vốn dĩ là vế trước, nhưng bây giờ lại nghĩ đến vế sau”
“Em…”
Cô có thể mắng người không?
“Em có thể dạy dỗ anh trên giường, anh nhất định sẽ thành thực nghe lời dạy dỗ của em, cho đến khi việc giáo dục hoàn thành mới thôi.
Bây giờ không phải là rất phổ biến việc dạy chồng như vậy sao? Hay là cưỡi chồng, em thử xem?”
“Em… em không muốn thử”
“Bây giờ em đã ở trên núi rồi, không chạy được đâu, chúng ta ăn cơm tối trước, đợi lát nữa sẽ ăn em”
“Em… em đột nhiên không đói nữa”
“Vậy anh đói rồi, chúng ta trực tiếp làm chuyện chính nhé?”
Người đàn ông ép lại từng bước một.
Mà cô lùi lại từng bước một.
Cuối cùng không cẩn thận chạm vào mép đài khoáng, cơ thể không kịp phòng bị ngã xuống.
Cho dù trên đài khoáng có trải một lớp chiếu mềm, nhưng nếu như thật sự ngã xuống, vẫn sẽ bị đau mông.
Nhưng cơn đau dự liệu không thể đến, mà là một cái ôm ấp áp.
Bàn tay to của Cố Thành Trung ôm lấy đầu cô, cho dù cô ngã xuống cũng không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.
Thân hình to lớn của anh đè trên người cô, hơi thở hai người giao nhau, bầu không khí càng ngày càng ám muội.
Hứa Trúc Linh không biết mình rốt cuộc là ăn thức ăn, hay là bị ăn nữa.
Phong cảnh thay đổi quá nhanh, khiến cô không còn sức lực phản kháng.
Vốn dĩ cô nghĩ răng Cố Thành Trung nhất định sẽ có động tác tiếp theo, trực tiếp ra tay, nhưng không ngờ anh lại gõ vào đầu cô, lôi cô trở về hiện thực.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trong lòng dịu xuống.