Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1161




Chương 1161

Kỷ Nguyệt Trâm đã làm công việc này lâu như vậy, cũng đã học được cách lập lờ nước đôi.

Nghe tất cả những gì khách hàng nói, khiến cho anh ta tin tưởng mình mới là chuyện tối quan trọng.

Ngay cả khi bản thân nói rằng trái đất là hình vuông, đối phương nhất định cũng phải tin vào chuyện này.

“Đương nhiên, tôi có chứng chỉ do quốc gia cấp, tôi tốt nghiệp Phật học và Đạo giáo, cả hai đều có chứng chỉ năng lực. Ngoài ra, tôi đã lấy Nghiên cứu Tâm linh phương Tây như một khóa học tự chọn. Anh không thể phủ nhận chuyên ngành của tôi”

Sau khi nghe xong, William sờ mũi, cuối cùng đưa cô ta vào phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ của William đơn giản, mang gam màu lạnh.

Mặc dù bên ngoài đang là ban ngày nhưng rèm cửa vẫn được kéo.

ra, bên trong tối om, nếu không bật đèn sẽ rất khó để di chuyển.

Vừa bước vào cửa, cô ta không biết mình đã đụng phải cái gì, cả người liền lao về phía trước.

Thậm chí cô ta đã chuẩn bị trước tâm lý mình sẽ ngã xuống vô cùng thảm cũng đã đoán được sẽ đau như thế nào, nhưng lại ngã vào một vòng tay rắn chắc.

Cô ta ngơ ngác ngước mắt lên nhìn thấy được gương mặt của đối phương trên đỉnh đầu của mình.

Đôi mắt đã dần thích nghi với ánh sáng, có thể nhìn thấy đường nét đẹp trai và vẻ ngoài khác thường của anh ta.

Nhưng nỗi sợ hãi là từ trái tim.

Cô ta sẽ không quên, người đàn ông này nhìn bề ngoài vô cùng dịu dàng quân tử, vừa cùng cô ta nói ra tất cả chân tướng.

Cô ta cũng sẽ không quên một khắc khi Diên ngã xuống, có bao nhiêu bi thương tuyệt vọng, như thể cả thế giới sụp đổ trước mặt mình.

Người trước mặt rất mạnh mẽ nhưng cũng rất tuyệt tình.

Sẽ không nhân từ hay nương tay với người khác.

Loại người này nếu có thể tránh xa thì tránh xa, quý trọng sinh mệnh, rời đi càng xa càng tốt.

Cô ta vội vàng vùng dậy khỏi vòng tay đối phương, không hiểu sao hai má nóng bừng.

Như máu từ toàn thân dồn lên trán, khiến cô ta không thể bình tĩnh.

Kỷ Nguyệt Trâm mím môi không nói, nhưng William lại nhỏ giọng.

nói: “Cẩn thận một chút”

Sau đó, trong bóng tối, anh bước đến cửa sổ mà mở rèm cửa.

Căn phòng đột nhiên bừng sáng.

Đập vào mắt đó là một căn phòng trống trải không thể tả.

Tủ quần áo, giường…

Không có?

Ghế sô pha, giá sách nhỏ đều không có.

Bàn đầu giường cũng không có.

Bên trên không có đèn chùm, bên cạnh giường không có đèn ngủ.

Cô ta lại chạy vào phòng tắm, trong phòng tắm chỉ có một chiếc đèn chùm.

Ở đây quá đơn giản, không tương xứng với vẻ tráng lệ bên ngoài.

“Đây… đây là phòng của anh sao?”

Cô ta nuốt nước bọt, có chút không tin được mà hỏi.

“Cô không có nhìn lầm, đây là phòng ngủ của tôi. Anh ta thản nhiên nói.