Chương 1159
Cố Thành Trung nhíu chặt mày, ý thức được tình thế có bao nhiêu nghiêm trọng.
Diên chắc chắn không phải là người sẵn sàng bỏ cuộc, chuyện này chỉ biết không có kết cục tốt đẹp, nếu như không thể dẹp xuống, sẽ có rất nhiều người không ngừng bỏ mạng.
Anh nhìn bộ dáng hoang mang lo sợ của Hứa Trúc Linh, có chút đau lòng, ôm cô vào lòng, an ủi nói: “Không nên suy nghĩ nữa, chuyện này giao cho người của anh giải quyết. Cậu ta muốn cướp em từ trong tay của anh, còn phải xem cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh mới được. “
“Đừng. Diên thật sự đáng sợ.”
Cô thấp thỏm lo âu nhìn anh, cô không muốn ai bị thương.
“Trúc Linh, anh không thể lùi bước, chuyện liên quan đến em, anh không thể chạy trốn. Không sợ phía trước có núi đao biển lửa, anh cũng muốn đi. Cho dù phía trước là vách núi, anh cũng phải đi. Anh có thể mất tất cả, nhưng duy nhất chỉ có em, anh không thể không có, hiểu không?”
Ánh mắt thật sâu của anh nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt sâu như biển, như một biển sao vô tận.
Nhưng bên trong chỉ có hình ảnh của một người.
Lúc trước, Kỷ Nguyệt Trâm khuyên can, nói anh và Hứa Trúc Linh không có khả năng ở cùng một chỗ.
Cho dù anh mất mạng, cũng không muốn làm trái ý mình.
Nếu như kết cục chính là bản thân phải liều mạng, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Anh gắt gao nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng bất an.
Mà giờ phút này, trung tâm đảo Sương Mù.
Cô ta đặt một chiếc thùng trước mặt William, bên trong có bùa phép, nước mắt của bò và chuông gọi hồn,…
Đủ thứ kỳ quái, thậm chí còn có một bộ y phục của nữ đạo sĩ.
Anh ta khó có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ lại thích chơi những trò này.
“Nói, cô học được Mao Sơn thuật của phương Đông còn có thể khuất phục ma quỷ phương Tây sao?”
“Làm ơn, nguyên tắc là giống nhau, được không? Nó giống như ma cà rồng ở phương Tây và ma cà rồng ở phương Đông, anh không nghĩ chúng rất giống nhau sao?”
Cô ta thấy mình bị đối phương nghi ngờ nhịn không được liền quay người lại trưng ra bộ mặt xem thường.
“Tất nhiên, tôi cũng có học một chút thuật của phương Tây, nhưng dùng không tiện tay.”
Cô ta mở ngăn kéo thứ hai, trong đó có sách bói toán, bài tarot và quả cầu pha lê.
“Mà này anh muốn tôi làm gì? Tôi không muốn tiên của anh. Sau khi làm xong anh cứ để tôi đi được không? Anh trai chắc đang đợi tôi, anh ấy sẽ lo lắng cho tôi.”
Mặc dù Kỷ Thiên Minh thường không mấy để ý tới chuyện của cô ta, nhưng một khi cô ta gặp chuyện, Kỷ Thiên Minh vẫn rất quan tâm.
Dù sao, cô ta cũng là cây hái ra tiền của Kỷ Thiên Minh.
“Được” Anh ta thản nhiên nói.
Kỷ Nguyệt Trâm tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không, vì sao cô ta lại cảm thấy ghen ty.
“Tôi còn có một cô em gái nhỏ hơn tôi tám tuổi. Bố mẹ tôi vốn thích con gái, nhưng đứa đầu lại là con trai, vô cùng thất vọng. Họ luôn muốn có thêm đứa nữa, nhưng đứa bé ấy tám năm sau mới có thể ra đời.”
“Quanh năm tôi phải đi huấn luyện ở bên ngoài, đi gìn giữ hòa bình biên giới năm này qua năm khác nên rất ít thời gian ở nhà. Bố mẹ không bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng con bé lại nhớ tới người anh trai này.
Tuy tôi không muốn nhìn thấy con bé, nhưng thật ra…”