Chương 1087
Trước khi anh ta nói xong thì bên tai đã vang lên giọng nói của Bạch Minh Châu.
“Dao của tôi đâu?”
Cô ấy hận không thể cầm con dao dài bốn mươi mét băm anh ta thành trăm mảnh.
Thiện Ngôn ngoan ngoãn im lặng ngay lập tức, sợ anh ta chọc cô ấy tức lên rồi thì mình cũng không dễ sống.
“Quên đi, quên đi, thật sự quên…
Anh ta bắt đầu lắc đầu, giả vờ như bị điên.
Nếu không có Cố Cố ở đây thì cô ấy đã thực sự phạm tội bạo lực gia đình.
Nhưng mà vì quá tức giận không nhịn được nữa nên cô ấy không thể không đá vào mông anh ta vài cái.
“Còn dám nói nhảm nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cô ấy nắm tay nắm đấm, cô ấy cũng là người luyện võ nên không tin rằng mình không thể thu phục được anh ta.
“Mợ của cháu hung dữ không?”
Thiện Ngôn cười toe toét, giả vờ đau rồi thì thầm với Cố Cố.
Cố Cố rụt rè nhìn Bạch Minh Châu rồi cũng lặng lẽ gật đầu.
“Có phải trông giống như một con hổ cái?” Cố Cố tiếp tục gật đầu.
“Anh nói nhảm cái gì với đứa nhỏ vậy?” Bạch Minh Châu thở phì phò nói.
“Ha ha, tôi đã nói với cô bé rằng đánh là thương mắng là yêu.”
“Anh… anh học mấy cái sến súa này ở đâu vậy?”
Bạch Minh Châu đỏ mặt khi nghe anh ta nói, tất cả những điều này là vô nghĩa.
“Em vừa đá tôi, có phải là em rất yêu tôi không?”
“Thiện Ngôn, đừng đi quá xa!”
Sự kiên nhãn của Bạch Minh Châu cuối cùng cũng đến tận cùng, bàn tay nắm chặt vì tức giận.
Sau đó Thiện Ngôn gạt nụ cười sang một bên và trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, không đùa nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi”
Vòng cuối cùng là chạy tiếp sức, trẻ em chạy chặng cuối cùng.
Đầu tiên, Thiện Ngôn bắt đầu tốc độ của họ chắc chẳn những người khác không thể so sánh được nên họ cố gắng mua đủ thời gian cho Cố Cố.
Cố Cố cũng là người nhanh nhất nhận được gậy, nhưng mà cô bé phải chạy 400 mét.
Cô bé giữ chặt cây gậy và chạy hết sức mình.
Phía sau cô bé là một cậu con trai lớn hơn một chút đang đuổi theo sát nút, cũng không biết là do hồi hộp hay là gì khác, Cố Cố đã giãm phải giày cả người chật vật ngã về phía trước.
“Cố Cố..”
Khi nhìn thấy cảnh này thì trái tim của Bạch Minh Châu thắt lại.
Cô ấy không chút suy nghĩ vội vàng chạy tới, nhanh chóng đỡ cô bé dậy.
“Cố Cố, cháu không sao chứ?” Thiện Ngôn cũng vội vàng chạy tới.
Lúc này, cậu bé bên cạnh đã vượt qua cô bé rồi.
Cố Cố vô cùng gấp gáp và định chạy tiếp, Bạch Minh Châu nhanh chóng giúp đỡ nhưng mà đã bị trọng tài ngăn lại.
“Xin lỗi, cô không giúp được nếu không thì coi như là bị mất tư cách thi!”
“Các người không thấy đứa nhỏ bị thương sao?” Bạch Minh Châu gầm lên, khiến trọng tài phải rùng mình sợ hãi.
Lửa giận của Bạch Minh Châu không đùa được đâu.
“Hãy tin tưởng Cố Cố, con bé có thể”
Thiện Ngôn đứng ra ngăn Bạch Minh Châu lại, sau đó kéo cô ấy ra khỏi đường đua.
Sau khi bị té như vậy thì vị trí thứ nhất vững vàng đã bị chuyển thành thứ 3. Mặc dù cô bé bị ngã rất đau, nhưng mà cuối cùng cô bé vẫn kiên trì chạy tiếp.
Nếu không thì thậm chí ngay cả vị trí thứ ba cũng sẽ không thể bắt kịp.
Có thể thấy rằng Cố Cố đang rất liều mạng, xem ra cô bé thật sự rất muốn có con gấu đó!