Chương 1070
“Tôi tin anh” Bạch Minh Châu cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh nhìn sang nói: “Xem ra các người ở chung cũng không tệ, cảm giác có chút… coi trọng như khách”
“Nhưng mà anh ấy không phải Ôn Mạc Ngôn”
“Ngày tổ chức hôn lễ đã được xác định, ông Ngôn nói càng sớm càng tốt, khoảng nửa tháng nữa sẽ tổ chức”
“Có vẻ như tớ sẽ phải cho cậu một phong bì thật lớn rồi!”
Ngày tổ chức đám cưới này nhanh chóng được ấn định, nửa tháng sau, vào đầu tháng bảy.
Thư mời nhanh chóng được gửi đến cho cô, Hứa Trúc Linh nhìn thấy tên trên thiệp mời, tên chú rể vậy mà lại là “Thiện Ngôn”
Dù rất khó hiểu nhưng cô cũng không hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Thiện Ngôn cũng nhận thấy những dòng chữ trên giấy mời.
Nửa đêm, anh ta đi tới đi lui trước cửa phòng cô ấy một lúc lâu nhưng mà cũng không tìm được can đảm để đi vào.
Cuối cùng, anh ta nản lòng muốn xoay người rời đi thì không ngờ cửa phòng mở ra, Bạch Minh Châu mang đôi mắt buồn ngủ bước ra.
“Tại sao anh ở đây?”
“Tôi ngủ không được, còn em… còn em thì sao?”
“Ngoài trời mưa, sấm sét, muốn đi xem con trai như thế nào. Còn anh nữa, anh không thích đóng cửa sổ ban công khi ngủ cho nên phải qua đóng cửa cho anh”
Vừa nói cô ấy vừa mơ màng đi về phía trước, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, toàn thân nhữn ra.
Cô ấy nheo mắt nhìn không thấy bắc, nam, đông, tây, kết quả là cô ấy bị va vào tường, thân hình gầy gò bật ra sau.
“Ai da..” Bạch Minh Châu hét lên vì đau, trong giây tiếp theo lại rơi vào vòng tay ấm áp.
“Sao em bất cẩn vậy”
Giọng nói trầm thấp truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy phải lắc đầu trong giây lát.
Anh ta kéo Bạch Minh Châu vào lòng, nhìn xuống vầng trán sưng đỏ của cô ấy thì cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấm áp xoa cho cô ấy.
“Có đau không?”
Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh ta, Ôn Mạc Ngôn thích sạch sẽ, cho nên cũng sẽ dùng một số loại nước hoa nam, loại nào cũng nhẹ nhàng và thanh lịch, phù hợp với hình ảnh một quý ông của anh.
Nhưng mà Thiện Ngôn thì lại không thích những thứ nho nhã như vậy.
Chẳng biết từ bao giờ, anh ta lại từ từ chấp nhận mọi điều Ôn Mạc Ngôn đã làm, nhưng mà nếu không phải do tính cách của hai người khác nhau thì cô ấy thực sự sẽ khó mà phân biệt hai người.
Cô ấy lắc đầu liên tục rồi thoát khỏi vòng tay của anh ta: “Không sao đâu, tôi tỉnh hơn nhiều rồi”
“Đến đây, bôi thuốc” Anh nghiêm nghị nói.
Thiện Ngôn kéo Bạch Minh Châu vào phòng khách rồi tìm hộp thuốc để bôi thuốc cho cô ấy.
Thuốc mỡ lạnh được thoa lên trán cô ấy khiến cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Bầu không khí buồn tẻ, đêm lạnh như nước…
Không ai trong số họ lên tiếng, thời gian lặng lẽ trôi qua.
“Được rồi”
Cuối cùng thì Thiện Ngôn mở miệng nhắc nhở thì cô ấy mới phục hồi tinh thần rồi vội vàng đứng dậy: “Tôi lên lầu nhìn con trai đãt”
Dứt lời thì cô ấy giống như bỏ trốn mà chạy trối chết.
Cô vào phòng con trai và thấy cậu bé vẫn đang ngủ rất say.
Theo thời gian lớn lên thì khuôn mặt cậu bé cũng từ từ nảy nở ra, chiếc mũi nhỏ và đôi mắt gần như tạc ra từ một khuôn đúc với Ôn Mạc Ngôn.
Chương 1071
Sau khi đóng cửa sổ thì cô ấy đi vào phòng ngủ của Thiện Ngôn.
Chính xác mà nói, đây là một phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn.
Vừa bước vào thì cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho dù đã hơn nửa năm không vào đây.
Màu rèm cửa, cây xanh ngoài ban công, những cuốn sách trên giá sách đơn sơ…
Tất cả đều do chính anh ta thiết kế, giống như căn hộ ở Đà Nẵng.
Màu trắng đơn giản, trang nhã và sang trọng, trông không giống một người kinh doanh chút nào, cũng không giống một người giao du trên bàn rượu.
“Minh Châu”
Đúng lúc này thì một giọng nói thân thiết vang lên sau lưng.
Trái tim cô ấy run lên lập tức quay lại, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhìn thấy Thiện Ngôn nhưng mà không ngờ đến… đó là ảo giác.
“Tại sao em không yêu Thiện Ngôn, anh ấy không phải là anh nhưng dù sao thì anh ấy cũng là một phần của anh mà không phải sao?”
“Linh hồn khác biệt..”
“Khác ở chỗ nào?”
“Người đàn ông em yêu không giỏi nói chuyện, trong lòng chúng ta ai cũng có đau khổ, đều cầm dao tự đâm chính mình, nhưng mà chúng †a vẫn mỉm cười và giả vờ như không sao. Chúng ta nói rằng chúng ta không yêu nhau nhưng thực ra chúng ta yêu đến chết đi sống lại, tự hành hạ bản thân để hành hạ lẫn nhau”
“Em đã cùng anh trải qua quá nhiều chuyện, không phải biến thành người giống như vậy là có thể thay thế được. Kinh nghiệm và tình cảm là những thứ không thể thay thế, khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ lao đến bên em ngay lập tức. Anh cũng sẽ không ngừng leo tường chỉ để lấy chăm sóc em khi em bệnh. Anh sẽ nhìn em đỏ mặt, ngượng ngùng và từ chối mọi sự lấy lòng của phụ nữ. Anh sẽ nấu ăn cho em, ngay cả khi hai chúng ta đang giận dỗi, thì anh cũng sợ em đói”
“Em hoàn toàn không thể đưa những kinh nghiệm này cho một người khác, ngay cả khi hai người hoàn toàn giống nhau”
“Nhưng mà, anh đã đi rồi, anh không thể ôm em nữa, cũng không thể cho em ấm áp, nhưng mà Thiện Ngôn thì có thể”
“Không… không giống nhau, anh có thể rời xa em nhưng anh không thể đẩy em vào vòng tay của người khác!”
Cô không ngừng khóc và nắm chặt tay anh ta.
Thiện Ngôn đứng ngoài cửa, nhìn rõ hết mọi chuyện, cô ấy đang nói chuyện với không trung một mình.
Anh ta đang dựa lưng vào tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.
Đúng lúc này thì Cố Cố bước ra.
Anh ta dân theo Bạch Minh Châu trở về, khi nhận được tin này thì Ôn Thanh Hoàn cũng vội vã chạy đến để đích thân xử lý cuộc hôn nhân của anh ta, coi như bù đắp cho Ôn Mạc Ngôn.