Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1053




Chương 1053

Bàn ăn trong nhà hàng cũng đã được đặt trước trong vòng nửa năm.

Hai người thầy đều âm thầm nghẹn ngào, thật sự là đã dạy ra bảo bối mà.

Mỗi ngày thì Phó Thanh Viên đều đi theo để ăn uống, cả người cũng đã tròn một vòng.

Hứa Trúc Linh đã dạy cậu ta cách trao đổi tương đương.

Hàng ngày ăn chùa uống chùa xong thì còn phải vất vả làm việc một chút.

Cậu ta chịu trách nhiệm rửa bát và rau củ, cậu ta cũng không để tâm, sau khi dạy một lần thì cứ thật thà chăm chỉ mà làm việc.

Yêu cầu cậu ta rửa một cái đĩa sáu lần thì cậu ta sẽ rửa nó sáu lần.

Thậm chí khi cậu ta rảnh rỗi thì cậu ta đã thiết kế một ứng dụng đặt hàng rất dễ sử dụng và nó bỗng chốc trở nên phổ biến, có rất nhiều công ty công nghệ đã chủ động liên hệ với họ.

Nhưng mà tất cả đều bị Hứa Trúc Linh chặn lại, cũng không có tiết lộ sự tồn tại của Phó Thanh Viê: Cô sợ rằng ai đó có tâm sẽ nhớ tên cậu ta, đó cũng không phải là chuyện tốt cho cậu ta.

Vốn dĩ cô vẫn có chút khó buông tha chuyện của bà chủ, nhưng mà sau khi bản thân có việc làm thì cô cũng không phải vòng quanh Cố Thành Trung nữa cho nên mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Có rất nhiều khách hàng tặng hoa, dù biết cô là phụ nữ đã có gia đình nhưng vẫn không kiềm chế được tình cảm của mình.

Dù sao thì đàn ông nước ngoài đều nhiệt tình buông thả, đây cũng không tính là gì, hơn nữa cũng sẽ không bị người ta lên án, dù sao thì đây cũng là phong tục của địa phương.

Mặc dù Cố Thành Trung đã kết hôn rồi nhưng mà cũng có rất nhiều cô gái nóng bỏng thành thục nháy mắt với anh trên đường phố.

Khoảng thời gian này thật êm đềm và viên mãn, điều khiến cô hạnh phúc nhất là Bạch Minh Châu đã gọi lại cho cô và nói rằng cô ấy đã kết thúc chuyến đi và đang trên đường trở về.

Bọn họ đã hơn nửa năm không liên lạc, có Thiện Ngôn đi cùng cô ấy nên cô cũng không lo lắng Bạch Minh Châu xảy ra chuyện gì.

Khi Bạch Minh Châu ra ngoài lần này thì cô ấy đã rất tỉnh táo lại rất nhiều và hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Ôn Mạc Ngôn đã qua đời.

Cô ấy cũng đã đến một số bệnh viện bởi vì cô ấy đã gặp một vài chuyện ảo giác.

Cô ấy thường thấy Ôn Mạc Ngôn quay lại, hoặc ở bên giường nói chuyện với cô ấy , hoặc là bất chợt gọi tên cô ấy trên đường.

Sau khi đi đến nhiều nước mà không thể chữa khỏi thì Bạch Minh Châu cũng đã bỏ cuộc.

Loại ảo giác này cũng không có gì xấu, cho dù anh ta đã chết thì cô ấy cũng có quyền nhớ anh ta.

Thiện Ngôn hộ tống cô ấy suốt chặng đường nhưng mà cũng không thể làm cô ấm lòng.

Cô ấy vẫn luôn không nóng không lạnh với anh ta, giống như những người bạn bình thường.

Hứa Trúc Linh đi đón máy bay, sáu tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện với hai người họ.

Bạch Minh Châu cũng biết cô đã mất con, hiện tại cũng đã tìm được mẹ của Cố Thành Trung.

Cả hai gặp nhau ở sân bay, cách nhau một quãng đường xa và có rất nhiều người ở giữa.

Họ sững sờ một lúc, rồi lập tức chạy về phía đối phương và ôm chặt lấy nhau.

inh Châu, tớ nhớ cậu rất nhiều.”

“Tớ cũng vậy, đã lâu không gặp.”

“Trong sáu tháng qua… dường như mọi thứ đã thay đổi”

“Miễn chúng ta không thay đổi là tốt rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi”

Cả hai người đều ứa nước mắt.

Hứa Trúc Linh đưa cô ấy đến nhà hàng, Gordon nghe nói bạn tốt của học trò mình đến chơi thì nhanh chóng trổ tài, Phó Bình Sinh đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế!

Hứa Trúc Linh đi vào phòng bếp phía sau một chuyến, khi cô đi ra thì đã thấy Bạch Minh Châu ngồi tại chỗ một mình và nói chuyện với không khí bên cạnh.

Cô có chút hoảng hốt, lúc này sau lưng có người vỗ một cái.

Cô quay đầu lại thì thấy đó là Thiện Ngôn.

“Cậu ấy đây là..”

“Cô ấy lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn. Bác sĩ nói vì cô ấy quá nhớ nhung nên đã thành bệnh, đợi đến khi quên đi thì sẽ không sao nữa. Nhưng mà gần đây cô ấy càng ngày càng gặp nhiều ảo giác, trước đây thì hai ba lần một ngày, bây giờ thì đã tăng lên bốn năm lần”

“Cậu ấy… cậu ấy có biết mình bị ảo giác không?”

“Cô ấy rất thanh tỉnh, biết là giả, chỉ là do thần kinh thị giác đang đánh lừa cô ấy, tạo ra ảo giác. Thật ra đó được sinh ra từ trái tim cô ấy, trái tim cô ấy muốn nhìn thấy gì thì đôi mắt của cô ấy sẽ thể hiện những gì cô ấy nghĩ. Cho dù biết nó là giả thì cô ấy có thể làm gì đây? Cô ấy không bao giờ chống cự, nghĩ rằng đó là cách duy nhất để giao tiếp với Ôn Mạc Ngôn trên thiên đường”

“Vậy lần này các người quay lại có tiếp tục điều trị không?”

“Không điều trị nữa, không thể chữa khỏi, thật sự rất khó để cô ấy có thể quên đi tên vô dụng kia. Tôi còn chưa chiến đấu thì đã bị mất áo giáp thua đến rối tinh rối mù. Cả đời tôi không biết mình đã nợ tên vô dụng kia chỗ nào mà cái gì đều phải thay anh ta khắc phục hậu quả.