Chương 1032
Anh không bao giờ làm những việc không chắc chắn.
Phó Minh Nam cau mày khi nghe những lời đó, sau đó ông ta liếc mắt nhìn Cố Thành Trung.
Đây chính là con của Úy Như và Cố Chí Thanh sao? Trên người của anh đang chảy dòng máu của nhà họ Cốt “Anh vì Thiên Khải này, chắc là tổn thất không ít nhỉ? Tôi nghe nói rằng anh đấu thầu được dự án này vì đưa ra giá cao hơn năm lần so với giá thị trường.”
“Tiền, tôi có rất nhiều, tôi có thể chịu được tổn thất, ông không cần lo lắng”
“Người trẻ tuổi đúng là nghé mới sinh không sợ hổ” Phó Minh Nam nói nhỏ.
Bối phận chênh lệch của hai người là cả một thế hệ, mà Phó Minh Nam này bất luận là nói về lai lịch hay lòng dạ thâm sâu thì đều không thể lường được, suy cho cùng thì ông ta cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi.
Mà bọn họ ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu, Cố Thành Trung tuy là hậu bối nhưng mà lại không bị khí thế của ông ta lấn át chút nào. Từ đầu đến cuối đều thẳng lưng không lộ ra một tia hoảng sợ.
Chỉ khi nghe tin Hứa Trúc Linh gặp tai nạn thì anh mới lộ ra sự hoảng loạn.
Anh nhàn nhạt nhìn Phó Minh Nam, không khiêm tốn cũng không siểm nịnh, không phải lấy tư thế của một vãn bối xuất hiện mà là người đàm phán.
Trên bàn đàm phán thì chỉ có lợi ích, không có gì khác.
Huống hồ là một người cướp đi mẹ ruột của mình, không cần lo lắng thân phận, danh tính, khách sáo gì đó cũng không sao.
“Điều kiện, anh muốn cái gì?”
“Tôi muốn mẹ tôi trở lại”
“Không thể nào” Phó Minh Nam từ chối, không chừa đường lui.
Ông ta cười lạnh: “Bây giờ thì Úy Như đã là vợ của tôi rồi, tuyệt đối không thể mang đi được. Tất cả những gì tôi làm đều là vì bà ấy, bây giờ cho dù có hủy hết mọi thứ thì tôi cũng sẽ không từ bỏ”
“Ông sẽ đồng ý, tôi không vội”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đầy ẩn ý nói, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Phó Minh Nam kinh ngạc nhìn khóe miệng đang cong lên của anh.
Ông ta không khỏi mạnh mẽ cau mày, không nhìn ra được Cố Thành Trung muốn làm gì.
“Được rồi, nếu cuộc đàm phán lần này không có kết quả vậy thì tôi không cần ở lại đây thêm nữa, chúng tôi về trước đây. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”
Anh bỏ những lời này sau đó đứng dậy bỏ đi.
Phó Minh Nam nhìn anh, cau mày thật sâu.
Khi Cố Thành Trung đến phòng bệnh thì bà chủ vẫn đang ngủ, chỉ khi bà ấy ngủ thì bà ấy mới đặc biệt yên tĩnh.
Tạ Quế Anh rời khỏi đây để dành không gian cho anh, mà Hứa Trúc Linh cũng rất thức thời biết răng anh muốn nói chuyện một mình với mẹ chồng nên cũng định rời đi, nhưng mà anh đã ngăn cô lại.
“Trúc Linh, em ở lại với anh”
Tạ Quế Anh nghe vậy thì sững người tại chỗ, có vẻ như cô ta là người duy nhất phải rời đi.
Cô ta mím môi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt vì sợ lộ ra tâm tình xao động lúc này.
Cô ta vội vàng ra ngoài và đóng cửa lại.
Cố Thành Trung siết chặt tay cô rồi ôm cô đến bên giường nói: “Trúc Linh, hôm nay mẹ làm tổn thương yên, anh thay bà ấy nói xin lỗi với em”
“Không sao, mẹ chồng cũng là đang ngã bệnh, em cũng không tính toán gì đâu” Cô vội vàng nói.
Đột nhiên khách khí với Cố Thành Trung làm cô không quen chút nào.
Cô không phải là người mưu mô gì cho nên cũng không tính toán chỉ li.