Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1005-1006




Chương 1005

 

Trước đây anh luôn nói với cô là anh ở bên cạnh cô. Bây giờ thì anh cần có cô bầu bạn.

 

Người cô độc vẫn luôn mò mẫm trong đêm tối để tiến về trước.

 

Nhưng một khi có bạn đồng hành thì họ sẽ trở nên yếu đuối.

 

Trước đây Cố Thành Trung là bất khả chiến bại nhưng bây giờ anh đã có quá nhiều thứ phải lo lắng, mang theo gánh nặng mà tiến về trước Anh rất mệt nhưng lại không thể nói, mùi vị đó khó có lời lẽ nào có thể giải thích được.

 

Cô đứng dậy, cố sức ôm anh vào lòng rồi nói: “Cố Thành Trung, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, vợ chồng chúng ta đều sẽ không rời xa nhau, cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời.”

 

“Trúc Linh, anh rất yêu em, em đừng rời xa anh, bây giờ… Anh cần có em..”

 

Cố Thành Trung lẩm bẩm một mình, anh đã say khướt rồi.

 

Cô thật sự không kéo anh đi nỗi, chỉ có thể đem chăn nệm đến cùng anh ngủ ở phòng sách.

 

Lúc anh ngủ say rất yên lặng, cũng không đạp lung tung.

 

Nhưng dáng bộ cô lúc ngủ rất khó coi, còn thích giành chăn.

 

Cô nằm úp trên ngực anh, nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ chăm chăm rồi tim cứ như mềm nhữn ra.

 

Cô không kiềm được khẽ hôn nhẹ lên môi anh, sau đó mãn nguyện năm úp lên ngực anh rồi ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau…

 

Đầu Gố Thành Trung đau như búa bổ, anh chau chặt mày.

 

Ký ức tối qua ùa về, anh đã uống rượu, vốn dĩ định uống ít thôi nhưng lại không ngờ càng uống càng nhiều.

 

Anh nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ngủ trong phòng sách còn trên người thì đang có một cơ thể nhỏ nhắn nằm lên trên.

 

Giây phút anh nhìn cô, tim anh đã lập tức có cảm giác yên bình, khóe miệng bất giác nhích lên và nở nụ cười.

 

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào, làm làn da cô trở nên ấm nóng, cứ như một con búp bê bằng đồng được dát thêm một lớp vàng.

 

Làn da mỏng manh, búng nhẹ cũng có thể rách, chẳng khác gì một đứa trẻ mới sinh.

 

Anh không kiềm được nên véo cái mũi cao của cô, cô cảm nhận được nên í lên một tiếng.

 

“Đừng phá… Cố Hy”

 

Cô vẫn còn đang mơ, cũng chỉ có Cố Hy mới dùng chân đá cô một cách rất huênh hoang thôi.

 

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì mỉm cười véo nhẹ lên má cô.

 

Cô không chịu nỗi nữa, chụp lấy tay anh rồi ép vào trong lòng.

 

“Đừng động đậy, chúng ta đừng làm ồn bố ngủ, tâm trạng bố không vui, chúng ta phải ngoan…”

 

Cố Thành Trung nghe thấy mấy lời đó tìm tim như tan chảy ra, nụ cười trên môi anh càng trở nên dịu dàng hơn.

 

Có cô ở bên, dù trời có sập xuống cũng chẳng sao cả, anh vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.

 

Anh nghĩ kĩ lại tất cả những gì đã trải qua suốt mấy năm nay, trước đó là Cố Thiện Linh gặp chuyện, bản thân anh một lòng đi điều tra hung thủ thật sự.

 

Cuối cùng thì lại phát hiện đó là âm mưu do anh ruột của mình sắp xếp. Nếu như lúc đó không phải có Hứa Trúc Linh ở bên cạnh thì anh đã sớm mất đi lý trí mà phát điên rồi.

 

Bây giờ cũng vậy, người mẹ sinh thành và dưỡng dục anh vẫn còn sống nhưng lại trở thành bệnh nhân tâm thần, bị người ta nhốt lại, mẹ con cách biệt.

 

Anh làm con của bà nhưng lại chưa một ngày tận đạo hiếu.

 

Anh mừng vì cuộc đời không may mắn của mình luôn có cô bầu bạn suốt chặng đường.

 

Anh không biết những bất hạnh của cô có phải do anh mang đến hay không.

 

Con trai mất đi anh cũng có trách nhiệm rất lớn.




Chương 1006

 

Anh rút tay ra, vò nhẹ lên đầu cô, cô ngủ rất say, không hề thức dậy.

 

Đợi đến lúc cô tỉnh ngủ thì đã nghe thấy mùi trứng gà, bụng cô đói cồn cào nên đã lập tức thức giấc.

 

Cố Thành Trung thấy cô mở đôi mắt ngái ngủ lờ đờ ra thì không thể không bái phục cái mũi chó của cô vợ nhỏ của mình, vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì không cần gọi đã lập tức bò dậy rồi.

 

“Anh đã làm món gì? Thơm quá.

 

Cô vẫn chưa mở mắt ra hoàn toàn thì đã lọ mọ bước qua.

 

“Súp cá cơm trứng gà, còn có sữa đậu nành, quẩy, cháo thịt nạt trứng vịt bắc thảo”

 

“Em đi đánh răng…”

 

Quá trời đồ ăn ngon, vừa hay cô đang đói.

 

Cô mơ mơ hồ hồ đi về phía nhà vệ sinh nhưng không ngờ chưa đi được mấy bước thì đã thấy hỏng chân, Cố Thành Trung đã bế bổng cô lên.

 

Một tay anh ôm lấy hông cô, nhẹ nhàng đưa cô vào nhà vệ sinh.

 

“Anh cũng chưa đánh răng rửa mặt, cùng nhau làm”

 

Anh đặt cô bên bồn rửa để cô ngồi ở đó.

 

Chiều cao của hai người hơn kém nhau hai mươi centimet, cô ngồi trên bục thì suýt soát cao bằng anh.

 

Anh nặn kem cho cô, thậm chí còn giúp cô bấm nút của bàn chải tự động.

 

Cô chỉ cần ngoan ngoãn mở miệng ra và đưa bàn chải vào là được.

 

Hai người đánh răng đến bọt dính đầy miệng, anh đưa ly nước súc miệng cho cô để cô súc miệng trước.

 

Cuối cùng thì lấy khăn lông ấm lau mặt cho cô sau đó mới đến lượt mình.

 

Cô cũng không xuống đất mà chỉ sải rộng cánh tay ra, Cố Thành Trung hiểu ý, bế cô lên.

 

Cô ôm chặt lấy cổ anh, cười tít mắt rồi nói: “Em như thế này thật giống người tàn tật nhỉ, không thể tự chăm sóc mình, tất cả đều cần đến anh”

 

“Có thể cưới được vợ không phải là bản lĩnh, có thể cưng vợ như cưng con mới là bản lĩnh.”

 

Cố Thành Trung tự hào nói.

 

“Ai dạy anh mấy thứ vớ vẩn này vậy?” Cô khó chịu trừng anh một cái nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.

 

“Cũng phải, đúng là nói vớ va vớ vẩn, anh cưới được em chắc cũng là có bản lĩnh”

 

“Xất, đó là do em tâm địa lương thiện, không nỡ để anh cô đơn lẻ loi. Thay vì để anh đi làm hai người khác chi bằng em vào địa ngục! Em có một tinh thần hi sinh vô bờ bến nên mới thu phục yêu ngiệt như anh, trị anh để anh trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời”

 

“Đúng, đúng, đúng, nữ vương đại nhân, nên đi ăn thôi”

 

Hứa Trúc Linh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn bữa sáng đang bốc hơi nóng hổi trước mặt thì tỏ ra rất thèm thưồng.

 

Cố Thành Trung ăn ít, chủ yếu là nhìn cô ăn.

 

“Tối qua… Anh đã sai, sau này không thế nữa”

 

Cố Thành Trung chủ động nói thẳng về lỗi lâm của mình.

 

“Người ta nói say rồi thì có thể giải tỏa mọi sầu muộn, anh đã giải tỏa hết chưa?”

 

“Chưa”

 

“Vậy thì tức là anh đang lãng phí rượu ngon, mấy chai rượu đó, chai nào chai nấy cũng rất đắt tiền đấy”

 

Hứa Trúc Linh nói với vẻ rất đau lòng.

 

“Lần sau không thế nữa, anh đã dời tủ rượu đi rồi”

 

“Nếu lần sau buồn thì anh hãy tìm em, có chuyện gì mà không thể nói với em được?”

 

“Không muốn nói cho em biết”

 

“Tại sao?”