Chương 1003
Ánh mắt đó tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Tạ Quế Anh chỉ tiễn họ đến cửa vì cô ta còn phải quay lại canh chừng bà.
“Không tiễn”
Cô ta đang định tiếp tục quay về phòng bệnh thì thấy Cố Thành Trung khom người chín mươi độ.
Cô hoảng hồn, vội vã đỡ anh dậy rồi nị gì thế?”
“Mặc dù tôi biết cô làm việc theo lệnh nhưng cô đã chăm sóc chu đáo cho mẹ tôi như thế khiến tôi thật sự thấy rất cảm kích, những ngày sau này vẫn cần bác sĩ Anh quan tâm, tôi vô cùng biết ơn”
“Yên tâm, đây là nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.
Nếu anh thật sự cảm thấy tôi có ơn với anh thì hãy ghi nhớ, nói không chừng sau này tôi sẽ có lúc cần đến sự báo đáp của anh”
“Được, chỉ cần tôi có thể làm được, không đi ngược lại với nguyên tắc của tôi thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình”
Anh Trung, anh đang làm “Ừm, vậy tôi sẽ ghi nhớ điều này”
Tạ Quế Anh nhích môi mỉm cười.
Cố Thành Trung liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt một cái rồi mới rời đi.
Tạ Quế Anh trở về phòng bệnh, đứng trên ban công, đưa mắt nhìn theo họ đang đi xa dần.
Cô ta nhìn bóng lưng đẹp đẽ của anh, rồi cong môi, cười như không cười.
Sau khi họ rời đi thì Diên cũng rời đi, trước khi cậu ấy đi chỉ có một mệnh lệnh.
“Không được động đến cô ấy, không được có bất cứ suy nghĩ ngoan cố nào, nếu không tôi sẽ cho ông không ngóc đầu lên nỗi”
Câu nói đó nặng nề và nguy hiểm, không có chút tình cảm nào, chứ như được vớt lên từ dưới địa ngục sâu thảm.
Phó Minh Nam nghe thấy vậy thì đương nhiên không dám manh động, trừ khi ông ta không muốn sống nữa.
Nếu như đã không được động đến Hứa Trúc Linh vậy thì kéo theo.
cũng không được động đến Cố Thành Trung, chuyện này đúng là một chuyện nhức đầu.
Sau khi Cố Thành Trung trở về, anh đã nhốt mình trong phòng rất lâu, đến Cố Thiện Linh anh cũng không gặp.
Anh ấy phải thông qua sự miêu tả của Hứa Trúc Linh mới biết được.
hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ anh bình anh vô sự thì tốt, ít ra thì bọn họ vẫn còn động lực để tiếp tục phấn đấu. “Trúc Linh, chuyện này chỉ có thể nhờ em khuyên bảo.
Bên ngoài đồn nó lạnh lùng vô tình, là người hùng sát phạt, quyết đoán.
Nhưng chỉ đối với kẻ địch thôi. Nó là người như thế nào thì em là người rõ nhất, bây giờ nó nhất định rất đau khổ, lại không muốn gặp anh nên chỉ có thể nhờ vào em thôi”
“Yên tâm đi, em sẽ làm điều đó” “Mấy năm nay nó đã chịu quá nhiều đau khổ nhưng vẫn luôn âm thầm chịu đựng. Nó giống như rượu, có thể nuốt hết tất cả đau khổ rồi lên men thành rượu, tự mình uống, tự mình say. Chúng ta gặp chuyện thì nó nhất định sẽ dốc hết sức nhưng khi nó có chuyện thì lại lựa chọn một mình gặm nhấm nỗi đau, tự mình tiêu hóa”
“Nó đúng là rất thông minh nhưng lúc gặp phải chuyện như thế này thì nó lại chẳng khác nào một kẻ ngốc”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, đương nhiên cô hiểu tính cách của anh.
Anh trọng tình trọng nghĩa, chân thành và lương thiện có một không hai.
Ngoài mặt trông anh lạnh lùng như thế nhưng thực chất anh lại có một trái tim rất ấm áp.
Cố Thiện Linh ngoài mặt lạnh, trong lòng cũng lạnh, chỉ sống vì bản thân.
Chương 1004
Còn Cố Thành Trung… Từ sau khi du thuyền bị phát nổ vào năm đó, anh đã không còn chỉ phấn đấu vì bản thân nữa.
Anh phấn đấu vì Cố Thiện Linh, vì bản thân và bây giờ là vì mẹ mình…
Anh vì người khác tình nguyện hi sinh bản thân, cam tâm tình nguyện.
Người khác đều nói anh đáng sợ nhưng cô lại cảm thấy Cố Thành Trung không đáng sợ chút nào.
Chỉ cần bạn đi vào được trái tim của anh, ánh mắt của anh thì đồng nghĩa với việc bạn đã có được một sự bảo hộ đáng tin cậy nhất trên thế giới này.
Anh không chết thì sẽ bảo vệ bạn cả đời được chu toàn.
Nếu anh đối mặt với nguy hiểm thì anh sẽ xử lý ổn thỏa nửa đời sau của bạn, tuyệt đối sẽ không để bạn phải bị liên lụy.
Một Cố Thành Trung ngốc như thế khiến cô muốn hi sinh tất cả để bảo vệ anh.
Anh là người thông minh như thế nhưng trong chuyện này lại hồ đồ đến có chút đáng yêu.
Cũng chính vì anh chân thành như thế nên lúc đầu cô mới tin vào lời nói của anh một cách vô điều kiện, kiên trì không dao động, cùng anh đi đến ngày hôm nay.
Có thể gặp được một người chồng tốt như anh là may mắn ba đời của cô.
Sau khi Cố Thiện Linh rời đi, cô tìm chìa khóa và mở cửa phòng ra.
Bên trong nồng nặc mùi rượu.
Không biết cái tên khốn nhà thiết kế nào đã thiết kế tủ rượu trong phòng sách, cái đó không phải là để người ta nhấm nháp lúc làm việc sao?
Giờ lại để anh có cơ hội say bí tỉ.
Anh tựa vào bàn viết chữ, bên chân có rất nhiều vỏ chai rượu lăn lóc.
Anh đã ngà ngà say, nhắm nghiền mắt, hít thở đều.
Cô rón ren tiến về trước, thu dọn vỏ chai rượu rồi muốn đỡ anh về phòng.
Nhưng anh quá nặng, cô vốn dĩ không đỡ nỗi, cuối cùng vì không cẩn thận nên hai người cùng té luôn xuống đất.
Cô bị đè phía dưới, cảm nhận được toàn bộ sức nặng của anh, cảm giác thở không ra hơi.
Cô gọi tên anh đến mấy lần anh mới có phản ứng, mở đôi mắt say lờ đờ ra.
Mắt tối sầm lại như đêm tối bất tận.
“Cố… Cố Thành Trung…”
Dường như anh cảm nhận được có gì đó đang đỡ nửa trên thân mình dậy, còn áp lực của cô thì cũng lập tức giảm đi, cô thở phào.
Nhưng không ngờ ngay lập tức, anh đã cúi người xuống, hôn cô…
Hứa Trúc Linh cũng không biết rốt cuộc anh đang tỉnh táo hay là đang say.
Anh công thành cướp đất, vốn dĩ không cho cô bất cứ cơ hội nào để thở.
Mặt cô đỏ ửng lên, cuối cùng không chịu nỗi nữa nên không ngừng đẩy ngực anh ra.
Lúc này anh mới nhận ra, không tiếp tục hôn cô nữa.
Đôi mắt anh mơ màng như màn đêm thần bí, sâu không nhìn thấy đáy, vô cùng vô tận.
Anh đưa ánh mắt cháy bỏng nhưng cô độc của mình nhìn cô như thể muốn nuốt chửng lấy cô.
“Cố… Cố Thành Trung, anh không sao chứ?”
Cô hơi lo sợ nên nói chuyện cũng rất cẩn trọng.
“Hứa Trúc Linh…” Anh lẩm nhẩm tên của cô.
“Ừm. Em ở đây”
“Ừ. Vậy thì tốt”