Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 811




Chương 811

Ôn Khanh Mộ ngồi trên nóc nhà, nghĩ ngợi rất lâu, việc mất đi niềm tin là một chuyện rất đáng sợ, nhất là khi đó còn là niềm tin của Tô Lạc Ly.

Anh nhớ rất rõ, lúc Tiêu Mạch Nhiên ở hoa viên Crystal thì Tô Lạc Ly đã từng nói rất chắc nịch rằng: Anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì còn tin ai nữa?

Nhưng bây giờ, lòng tin ấy đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

“Hóa ra cậu ở đây.” Giản Ngọc cũng đi đến, ngồi xuống cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Sau khi tôi rời đi thì Ly Ly đã có chuyện gì à?”

“Cô ấy tự sát.”

Ôn Khanh Mộ cũng không quá bất ngờ, lúc nghe giọng của Tô Lạc Ly anh cũng đã đoán được ra phần nào.

“Cũng may là tôi đã phát hiện ra kịp thời rồi đưa cô ấy đến bệnh viện nên không có gì đáng ngại, mà khi đó cũng là lúc phát hiện ra cô ấy mang thai.”

“Sao lúc anh tới anh lại không nói cho tôi biết?”

“Vốn dĩ tôi định nói rồi, nhưng thấy hai người lâu ngày gặp lại nên tôi định để cho mối quan hệ của hai người dịu lại đi đã. Thật ra, sau khi cậu rời đi, tình hình của Lạc Ly vẫn rất tệ, không hề có chuyện đợi mười ngày nửa tháng là cô ấy sẽ bình thường lại, thậm chí là đợi một tháng rồi mà cô ấy vẫn không khá lên chút nào, khi ấy tôi đã gọi hết các loại bác sĩ tâm lý đến rồi.”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới phát hiện ra rằng mình đã đánh giá thấp tình yêu của Tô Lạc Ly dành cho mình rồi.

Lúc biết Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly chỉ đau buồn khoảng một tháng rồi đã bình thường lại.

Vậy nên anh cũng cho rằng nếu mình biến mất thì Tô Lạc Ly sẽ bình thường lại nhanh hơn, dù sao thì anh cũng cho rằng trong lòng Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc có vị trí quan trọng hơn anh một chút.

“Lạc Ly không thể chịu đựng nổi nên mới chọn việc tự sát, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi thì sau này cậu hãy đối xử tốt với cô ấy đi.”

“Bây giờ cô ấy không tin tôi nữa rồi, cô ấy bảo là sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa, sẽ không bao giờ tin tôi nữa.”

Ôn Khanh Mộ ngẩng mặt lên nhìn trời, cảm thấy rất đau khổ.

“Cô ấy nói linh tinh đấy, chuyện niềm tin thì sau này tạo dựng lại từ từ là được. Cậu đừng để ý quá.”

“Tôi quyết định dẫn cô ấy đi cùng.”

“Cậu điên rồi à? Cậu để phụ nữ đang mang thai đi lăn lộn ở đấy làm gì chứ? Cậu không thể thỏa hiệp chỉ vì mấy câu nói của cô ấy được!”

Ôn Khanh Mộ đứng dậy trên nóc nhà.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy muốn gì thì sẽ được nấy, có tôi bảo kê cho rồi.”

“Cậu điên à! Đúng là không thể nói lý với cậu được. Cậu để một người phụ nữ bụng mang dạ chửa đi thám hiểm trong rừng với mình hả? Dù cậu không để ý đến cô ấy thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng cô ấy chứ!”

“Tôi cam tâm tình nguyện!” Ôn Khanh Mộ vỗ mông rồi nhảy phắt xuống nóc nhà, lao vào phòng ngủ như tên bắn.

Lúc này Tô Lạc Ly đã thu dọn sạch sẽ phòng ngủ rồi.

“Ly Ly, anh quyết định rồi, anh muốn dẫn em đi cùng! Anh đi đâu thì em theo đó. Chúng ta không chia xa nhau nữa!”

Ôn Khanh Mộ nắm lấy tay của Tô Lạc Ly, nở một nụ cười tươi.

“Anh quyết định thật à?”