Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1434




Chương 1434

“Con có thể theo bố về nhà, nhưng con sẽ không chia tay với Nhiễm Tranh. Con thích anh ấy, yêu anh ấy, đời này không phải anh ấy thì con không kết hôn, dù sao thì chuyện nên đến đều đã đến rồi.”

Ánh mắt Lê Thấm Thấm vô cùng kiên định.

“Con… con có còn chút liêm sỉ nào không? Đúng là làm mất hết cả mặt mũi gia đình! Cút sang đây cho bố!”

Dù sao thì đây là hoa viên Crystal, Lê Hán Giang cũng chẳng dẫn theo ai, sẽ không dám động tay động chân.

“Ông Lê, hai người họ trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng tâm đầu ý hợp. Hơn nữa nhà họ Mục là danh gia vọng tộc, cũng đâu thua kém gì nhà họ Lê mọi người, họ môn đăng hộ đối, có gì mà phải phản đối chứ?”

Tô Lạc Ly vội bênh vực.

“Tô Lạc Ly, tôi nể mặt cô, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu! Con gái tôi vừa mới hai mươi tuổi! Không ngờ các người lại…”

Trong mắt Lê Hán Giang, Lê Thấm Thấm vẫn là một đứa trẻ, trẻ con mà yêu đương sao?

“Hai mươi tuổi thì sao? Sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành, chúng tôi cũng không nói bây giờ để họ kết hôn mà, đợi Thấm Thấm học xong rồi kết hôn cũng không muộn.”

Tô Lạc Ly nói như phụ huynh của Mục Nhiễm Tranh.

“Bác trai, cháu biết có thể là bác có thành kiến với cháu, nhưng cháu cũng thật lòng thích Thấm Thấm, cháu nhất định sẽ làm cho Thấm Thấm hạnh phúc, hi vọng bác có thể cho cháu cơ hội này.” Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh lên tiếng, hai người còn đưa mắt nhìn nhau.

“Không có cửa đâu! Mục Nhiễm Tranh, cậu tự hỏi bản thân cậu xem cậu xứng với Thấm Thấm nhà chúng tôi sao? Năm nay cậu hai mươi sáu tuổi, cậu lớn hơn con bé sáu tuổi! Hơn nữa, showbiz nước đục cỡ nào, không cần tôi phải nói rõ ra đâu nhỉ? Tôi sẽ không đồng ý để hai người quen nhau, Thấm Thấm, sang đây cho bố!”

Lê Hán Giang giống hệt ông ông già ngoan cố không chịu thay đổi.

“Bố! Bố đúng là bất chấp lý lẽ!” Lê Thấm Thấm vốn tưởng rằng nói vài câu dễ nghe, lập trường vững vàng thì có thể giải quyết được chuyện này, nhưng không ngờ mềm mỏng hay cứng rắn thì cũng chẳng ăn thua gì với Lê Hán Giang.

“Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem!” Bị con gái trách mắng trước mặt người ngoài, tất nhiên Lê Hán Giang không thể chấp nhận được.

“Bố là ông già bất chấp lý lẽ! Bố chưa từng suy nghĩ cho con!”

Mục Nhiễm Tranh nắm chặt tay Lê Thấm Thấm, tỏ ý bảo cô đừng nói như vậy, lúc này sao có thể chọc giận Lê Hán Giang được chứ?

Nhưng Lê Thấm Thấm dứt khoát buông tay Mục Nhiễm Tranh ra.

“Bố, bố nói gì mà khoảng cách tuổi tác lớn, gì mà showbiz bẩn, nhưng bố từng nghĩ cho con chưa? Con thích anh ấy đấy! Con yêu anh ấy đấy! Bố cứ phải chia cắt bọn con thì bố mới hài lòng sao?”

“Lê Thấm Thấm! Con biết mình đang nói gì không?” Lê Hán Giang chỉ vào Lê Thấm Thấm, lớn giọng mắng.

“Tất nhiên con biết là con đang nói gì rồi, những gì con nói đều là lời trong lòng con. Từ khi mẹ mất, mỗi một chuyện bố làm đều là bố cho rằng vậy, bố nghĩ thế. Bố chưa từng đứng ở góc độ của con để suy nghĩ cho con, bố nói tất cả đều là vì con, nhưng mọi thứ đều là vì bản thân bố!”

Lê Hán Giang tức đến nỗi suýt chút nữa là lên tăng xông.