Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1414




Chương 1414

“Chị khóa trên, là tôi! Tôi là Lê Thấm Thấm, sao chị có thể như vậy chứ? Không phải chị đã hứa với tôi rằng chỉ đăng tải khi có sự đồng ý của tôi sao?” Lê Thấm Thấm lập tức chất vấn.

“Ồ, hóa ra là em à, tin tức có hiệu quả trong thời gian nhất định, đương nhiên là phải đăng tải sớm mới tốt rồi.” Đối phương không hề cảm thấy áy náy.

“Nhưng chị như vậy thật vô nhân tính! Chị có biết mình làm như vậy sẽ hại chết tôi không!”

“Em gái của chị ơi, sao có thể hại chết em được chứ? Mọi người đều biết em là bạn gái của Mục Nhiễm Tranh rồi. Nếu Mục Nhiễm Tranh muốn ổn định sự nổi tiếng của mình thì anh ta nhất định sẽ thừa nhận quan hệ của mình với em, đến lúc đó em còn phải cảm ơn chị nữa đấy! Ha ha ha, nhưng mà tin tức này cũng khiến chị được lãnh đạo coi trọng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nên cũng không cần nhắc tới chuyện cảm ơn làm gì nữa.”

“Chị——quá bỉ ổi! Chị dùng tin tức của tôi để đi lấy lòng lãnh đạo của mình à!” Lê Thấm Thấm vô cùng tức giận.

“Em gái à, em vẫn chưa bước chân vào xã hội nên đương nhiên không hiểu đạo lý này. Được rồi, chị không phí lời với em nữa, nếu như có tin tức yêu đương gì mới thì nhớ nói cho chị nhé, em yên tâm đi, đến lúc đó sẽ không thiếu phần lợi của em đâu.”

“Chị——”

Khi Lê Thấm Thấm đang định chửi bới thì bên kia đã cúp máy.

Có lẽ ngay từ đầu đối phương đã có ý định này rồi, tin tức của Mục Nhiễm Tranh là một tin lớn, làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

Lê Thấm Thấm ném điện thoại xuống giường, vỗ mạnh vào đầu mình.

“Lê Thấm Thấm, đồ óc lợn! Thế mà lại tin loại người này!”

Bây giờ cô ta không thể ra ngoài chỉ có thể ở nhà, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không được, cô ta cẩn thận xem những bức ảnh trên mạng, toàn bộ đều là do bản thân và Sở Điềm gửi cho đàn chị khóa trên đó. Nếu như Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy chắc chắn sẽ biết là mình cố ý tạo ra tin tức này.

Nếu như vậy chẳng phải sẽ là một hiểu lầm lớn sao!

Dù cô ta không liên lạc được với Mục Nhiễm Tranh, nhưng dù sao thì cô ta vẫn yêu anh ta, vẫn hy vọng có thể cùng anh ta tiếp tục tiến xa hơn.

“Mình nhất định phải ra ngoài!” Lê Thấm Thấm suy nghĩ kỹ càng rồi đi ra khỏi phòng ngủ, cô ta vênh váo muốn đi ra ngoài, nhưng vệ sĩ ở cửa ngăn lại.

“Cô chủ, cô đừng làm khó chúng tôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên họ nhận nhiệm vụ như như thế này.

“Không phải tôi đang làm khó các anh, các anh yên tâm đi, tôi chỉ đến ngân hàng gần đầy để thanh toán tiền cước điện thoại thôi, số điện thoại này của tôi là số nước ngoài, những nơi bình thường thì không thể thanh toán được.” Lê Thấm Thấm vô cùng kiên nhẫn giải thích.

Hai người vệ sĩ nhìn nhau, “Cô chủ, cái này…”

“Hay là các anh đi theo tôi? Gần nhà có một ngân hàng, các anh cũng biết mà.”

Chỉ cần cô ta có thể ra khỏi cửa biệt thự là có hy vọng trốn thoát rồi, lúc này biểu cảm của Lê Thấm Thấm vẫn rất bình tĩnh.

“Tôi nói cho các anh biết, nếu chiếc điện thoại này của tôi mà nợ cước bị chặn số là sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện ở nước ngoài của tôi, bên trường học bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện bảo tôi quay lại. Đến lúc đó chậm trễ việc học của tôi thì các anh sẽ xong đời đấy.”

Bởi vì cách biệt thự một trăm mét là có một ngân hàng, vệ sĩ cũng biết, cho nên lúc này đám vệ sĩ bắt đầu do dự.