Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1303




Chương 1303

Tô Lạc Ly rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ, nói tiếp: “Mọi người đều cảm thấy cuộc hôn nhân này rất tốt cho em, em có thể vào được nhà Mộ Dung, trở thành mợ chủ, sau này ăn uống no đủ. Mỗi lần em tỏ ý muốn hủy hôn thì mọi người đều chỉ trích em có phúc mà không biết hưởng.”

Ôn Khanh Mộ rất không muốn nghe đến tên của Mộ Dung Dịch, dù sao thì Mộ Dung Dịch cũng từng là tình địch quan trọng nhất của anh.

“Giống như Hắc Thổ, mọi người đều cảm thấy Phương Đóa là một người phụ nữ hoàn hảo, có thể cưới được Phương Đóa là may mắn Hắc Thổ tu được mấy đời. Nhưng tình yêu không phải là thứ người khác cảm thấy hoàn hảo thì nó sẽ hoàn hảo, quan trọng là hai người có hợp để ở bên nhau hay không.”

Tô Lạc Ly nói tiếp: “Giống như em với anh, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy em không xứng với anh, hai chúng ta là người của hai thế giới, không nên ở bên nhau. Nhưng anh xem, chẳng phải bây giờ chúng ta sống rất hạnh phúc sao? Em nghĩ Hắc Thổ không nên tìm một người mà mọi người đều cảm thấy tốt, anh ta nên tìm một người mà bản thân anh ta cảm thấy tốt.”

“Bản thân nó thì biết khỉ gì!”

Mặc dù Tô Lạc Ly nói rất nhiều nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn vô cùng tức giận.

“Em nói nhiều như vậy mà đều vô ích sao? Em cảm thấy mọi người vẫn đừng nên tạo áp lực cho anh ta, để anh ta tự lựa chọn đi. Nếu anh ta thích Phương Đóa thì tự nhiên sẽ tìm Phương Đóa để nói rõ, còn nếu không thích thì có ép cũng chẳng được kết quả như mong muốn.”

“Hôm nay anh mệt rồi, mau ngủ thôi.” Ôn Khanh Mộ mất kiên nhẫn ôm Tô Lạc Ly vào lòng, chuẩn bị ngủ.

Tô Lạc Ly biết những gì mình nói có tác dụng, Ôn Khanh Mộ đã lắng nghe rồi.

Cô cũng không nói nữa, nhưng mong là Ôn Khanh Mộ có thể hiểu ra.

Sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ vẫn ra ngoài như thường, tiếp tục tìm Mục Nhiễm Tranh.

Nhân lúc Ôn Khanh Mộ ra ngoài, Tô Lạc Ly đến căn nhà Mục Nhiễm Tranh đang ở tạm.

Mắt Mục Nhiễm Tranh thâm đen, có thể thấy anh cũng ngủ không ngon.

Trải qua chuyện thế này, tin chắc là bất cứ ai cũng chẳng ngủ ngon được.

“Hôm qua tôi nói với chú anh rất nhiều, nhưng mong là anh ấy có thể nghe hiểu, chỉ cần qua được cửa ải là anh ấy thì bên phía nhà anh cũng dễ dàng hơn.”

Với người nhà họ Mục, Ôn Khanh Mộ là một nhân vật vô cùng quan trọng, lời anh nói gần như đóng vai trò quyết định.

“Nhưng Hắc Thổ này, anh đã nghĩ kỹ rồi sao? Với Phương Đóa là dễ hợp dễ tan?”

Mục Nhiễm Tranh đưa hai tay vuốt mặt: “Lạc Ly, bây giờ tôi cũng nghĩ không rõ nữa.”

“Vậy cứ từ từ mà nghĩ, thật sự nghĩ rõ rồi thì đi đối mặt với tất cả những chuyện này. Bây giờ tôi chỉ sợ bản thân anh cũng không rõ rồi lại từng bước đi sai đường.”

Tô Lạc Ly vừa dứt lời thì cửa phòng bị đá ra.

Tiếng động rất lớn khiến hai người giật mình, cả hai nhìn ra cửa, Ôn Khanh Mộ mặt mày xám xịt đứng đó.

“Anh biết ngay em giấu nó ở đây mà! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cảm thấy giấu ngay dưới mí mắt anh thì anh sẽ tìm không ra có phải không?” Ôn Khanh Mộ tức giận quát.

Tô Lạc Ly lập tức chắn trước mặt Mục Nhiễm Tranh: “Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân!”

“Em tránh ra cho anh, bây giờ em còn bảo vệ nó, cảm thấy anh không dám xử em đúng không?” Thái độ của Ôn Khanh Mộ rất không tốt.

Mục Nhiễm Tranh không hi vọng vì mình mà hai vợ chồng này cãi nhau.