Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1287




Chương 1287

Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Táo à, mẹ nên làm gì đây? Nụ hôn đầu mất rồi! Không ngờ nụ hôn đầu của mẹ lại trao cho một người đàn ông sắp đính hôn! Bực quá!”

Sáng hôm sau hơn mười giờ Lê Thấm Thấm mới dậy, khi cô dậy thì trong nhà vô cùng yên tĩnh, chắc Mục Nhiễm Tranh đã ra ngoài nhỉ?

Cô pha cho mình một gói yến mạch, ăn sáng xong lại cảm thấy buồn chán. Khi đi ngang qua phòng Mục Nhiễm Tranh phát hiện cửa mở nên cô bước vào.

Trên tủ đầu giường có một chiếc hộp đựng nhẫn, Lê Thấm Thấm bước tới cẩn thận mở hộp ra.

“Woa, thật đẹp!”

Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, trong suốt, lấp lánh.

Lê Thấm Thấm nhìn về phía cửa, Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa về.

Cô cười thầm rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó giơ tay lên hướng về phía cửa sổ.

Những ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn kim cương màu hồng được đeo trên ngón tay như thể nó được thiết kế riêng cho cô vậy.

Lê Thấm Thấm rất vui, đây là lần đầu tiên cô đeo nhẫn, lại còn là một chiếc nhẫn đẹp như vậy.

Vì xuất thân từ gia đình giàu có nên cô cũng có chút hiểu biết về mấy thứ này, kim cương màu hồng như này chắc chắn rất đắt tiền.

Lê Thấm Thấm bĩu môi: “Chắc là nhẫn đính hôn tặng người phụ nữ kia đây mà!”

Không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tối qua Mục Nhiễm Tranh cướp đi nụ hôn đầu của cô, nhưng anh vẫn tỉ mỉ chuẩn bị nhẫn và lễ đính hôn cho người phụ nữ khác!

“Hay là ăn trộm chiếc nhẫn này nhỉ?”

Lê Thấm Thấm chợt có suy nghĩ này, cô cũng phải giật mình vì nó!

Có được nhẫn kim cương hồng không hề dễ, nếu mất thì anh cũng không thể tuỳ tiện tìm một chiếc nhẫn khác thay thế được đúng không?

Dù sao nhà họ Mục cũng là gia tộc lớn, Mục Nhiễm Tranh lại còn là con trai trưởng, cháu đích tôn, lễ đính hôn của anh chắc chắn rất được coi trọng!

Đúng, quyết định vậy đi!

Lê Thấm Thấm cầm chiếc nhẫn chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa thì gặp Mục Nhiễm Tranh đã về.

Cô vội giấu tay sau lưng.

“Cô làm gì trong phòng tôi đấy?” Mục Nhiễm Tranh thấy Lê Thấm Thấm ở trong phòng mình thì rất ngạc nhiên.

“Tôi… tôi không làm gì cả, thấy cửa phòng mở còn tưởng anh ở đây.”

“Tôi ra ngoài chạy bộ.”

Tối qua Mục Nhiễm Tranh mất ngủ, đến tận sáng anh cũng không không ngủ được, anh rất ít khi ra ngoài chạy bộ, chỉ là anh muốn khiến mình bình tĩnh lại.

“Ồ…”

Mục Nhiễm Tranh vừa liếc đã thấy chiếc hộp đựng nhẫn trên tủ đầu giường đang mở!

Mục Nhiễm Tranh phát hiện Lê Thấm Thấm cứ giấu tay sau lưng mãi, anh cũng đã đại khái đoán được điều gì đó.

“Vậy tôi về trước đây!” Lê Thấm Thấm giấu tay sau lưng, chuẩn bị chạy trốn.