Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1279




Chương 1279

Mục Nhiễm Tranh lại nhấp thêm một ngụm rượu, ăn vài miếng thịt cừu: “Cô nói chúng tôi không hợp, khi ấy tôi bảo cô còn nhỏ không biết gì. Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết hai chúng tôi không hợp nhau chỗ nào không?”

Mục Nhiễm Tranh không trả lời câu hỏi của Lê Thấm Thấm.

“Đây là anh tự hỏi đó nha, vậy tôi sẽ nói!”

Lê Thấm Thấm uống rượu để tăng thêm can đảm: “Tôi thấy bạn gái anh quá nghiêm túc.”

“Nghiêm túc?”

“Quý cô giỏi giang đi du học nước ngoài về, có công ty của gia đình, rất thông minh lại lý trí, mặt xinh, dáng người đẹp, đối xử với người khác rất lịch sự, gần như không tìm được khuyết điểm nào. Cô ấy là một cô gái có xuất thân cao quý, gia đình danh giá, nhưng tư tưởng cũng khá thoáng, thật sự là nữ thần hoàn hảo.”

“Ý cô là tôi không xứng với cô ta?” Mục Nhiễm Tranh không hiểu ý Lê Thấm Thấm lắm.

“Tôi không có ý đó. Anh cũng có điểm mạnh của anh, tôi thấy anh thuộc dạng ham chơi. Anh thích chơi, thích gây rối, không thích làm việc, nhà cửa cũng bừa bộn. Một người nghiêm túc, một người ham chơi nên không hợp thôi.”

“Một người nghiêm túc, một người ham chơi? Nhưng nhiều người nói hai chúng tôi có thể bù trừ cho nhau, cô ta có thể bù đắp cho tất cả những khuyết điểm của tôi.”

Lê Thấm Thấm bĩu môi lắc đầu: “Nhưng tôi thấy hai người vốn là người của hai thế giới, người của hai thế giới làm sao sống với nhau được?”

“Nhưng nếu tôi cũng tìm một người ham chơi thì nhà tôi có thể mở trang trại lợn được đấy.” Mục Nhiễm Tranh nói đùa.

“Thật ra tôi thấy cuộc sống không có quy trình nào được lập sẵn cả, nếu mọi người đều có quy trình như nhau, ai cũng như ai thì còn có ý nghĩa gì nữa? Anh có thể đi con đường Dương Quan của anh, tôi cũng có thể đi cây cầu độc mộc của mình.”

Lê Thấm Thấm nói những lời này khiến Mục Nhiễm Tranh phải nhìn cô bằng con mắt khác, không ngờ cô nhỏ tuổi như thế mà lại nói được đạo lý sâu sắc thế này.

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

“Cảm thấy những đạo lý này được nói ra từ miệng cô không bình thường lắm.”

“Những lời này không phải tôi nói, mà là mẹ tôi nói. Khi còn nhỏ, bố tôi thường xuyên bận rộn công việc kinh doanh, tôi thường nghe ông ấy nói phải kiếm thật nhiều tiền để mẹ tôi được sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng mẹ tôi nói người một nhà chung sống vui vẻ với nhau đã là cuộc sống hạnh phúc rồi.”

Lê Thấm Thấm nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút: “Mẹ tôi thường nói chuồng vàng chuồng bạc không bằng chuồng lợn của mình, có người cảm thấy chuồng vàng chuồng bạc mới thoải mái, nhưng mẹ tôi cảm thấy chuồng lợn của mình cũng rất dễ chịu. Sau này bố tôi ngày càng giàu có, nhưng mẹ tôi thì đã không còn.”

Mục Nhiễm Tranh nâng ly, chạm vào ly của Lê Thấm Thấm.

“Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi càng kinh doanh lớn hơn, ông luôn nói phải kiếm nhiều tiền hơn để tôi được sống như một công chúa, nhưng ông ấy không thể bù đắp cho mẹ tôi, nên bù đắp cho tôi. Nhưng tôi thật sự rất muốn nói với ông ấy rằng thứ tôi muốn không phải là tiền, tôi muốn ông ở bên tôi, vậy nên tôi luôn nổi loạn, tôi chỉ mong ông ấy có thể dành nhiều thời gian hơn chú ý đến tôi hơn, nhưng ông ấy chưa bao giờ hiểu.”

Có lẽ đã hơi say nên Lê Thấm Thấm mới tâm sự nhiều như vậy.