Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1242




Chương 1242

Lê Thấm Thấm hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của Ôn Khanh Mộ, cô ta cũng thật sự không ngờ Ôn Khanh Mộ lại có thể tàn nhẫn với đứa con ruột thịt của mình như vậy.

Cô ta nhất định phải rời khỏi đây, không thể ngồi chờ chết được.

Ôn Khanh Mộ lập tức đến bệnh viện Q.M, Chung Vũ Lăng vốn đang khám bệnh, lập tức có bác sĩ đến thế chỗ bà ta, bà ta được đưa vào phòng làm việc.

“Tôi cần bà thực hiện ca phẫu thuật nạo thai cho một người.”

“Mợ chủ mang thai?”

“Không phải cô ấy, về phần là ai thì bà không cần nhiều chuyện. Tôi biết quan hệ giữa bà và mợ chủ rất tốt, nhưng nếu mợ chủ biết được chuyện này thì đây không chỉ là vấn đề có giữ được việc hay không thôi đâu.”

Đây là lần đầu tiên Chung Vũ Lăng trông thấy ánh mắt của Ôn Khanh Mộ đáng sợ như vậy.

Bà ta cũng đã đoán được đại khái.

“Không thể phẫu thuật trong bệnh viện mà phải thực hiện tại nơi mà tôi sắp xếp. Bà cần gì? Liệt kê một danh sách cho tôi, tôi sẽ bố trí.”

“Không làm phẫu thuật ở bệnh viện? Chuyện này là không thể, không đảm bảo được điều kiện vệ sinh môi trường. Mặc dù nạo thai chỉ là tiểu phẫu nhưng dù sao cũng là phẫu thuật, phải cần điều kiện môi trường hoàn toàn vô trùng! Hơn nữa một khi xảy ra nguy hiểm thì không thể lường được hậu quả!”

Chung Vũ Lăng vội vàng đưa ra ý kiến ​​của mình.

“Tôi đã nói làm ở bên ngoài thì cứ làm ở bên ngoài! Tôi sẽ chịu mọi rủi ro!” Ôn Khanh Mộ quát lên với Chung Vũ Lăng, bà ta chỉ biết câm như hến.

“Lập tức viết cho tôi danh sách những thứ bà cần!”

Chung Vũ Lăng không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu lập danh sách theo lệnh của Ôn Khanh Mộ, sau khi viết xong, bà ta đưa danh sách cho Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn, “Hai trợ lý? Có thể không cần trợ lý được không? Một mình bà không được sao?”

“Điều này e rằng không được, ít nhất phải có một trợ lý.”

“Vậy được. Mấy ngày nay bà không cần đến khám bệnh nữa, tôi sẽ phái người đến đón bà, bà hãy chuẩn bị cùng tôi đến đó bất cứ lúc nào.”

Nói xong, Ôn Khanh Mộ lập tức rời khỏi bệnh viện.

Nhất định không được để ai biết chuyện này, nếu như có thể giấu được Tô Lạc Ly thì nhất định phải giấu.

Ôn Khanh Mộ lập tức giao danh sách cho Doãn Cẩn và bảo anh ta đi chuẩn bị những thứ này, sau đó vận chuyển từng thứ đến căn biệt thự ở ngoại ô.

Buổi tối, Ôn Khanh Mộ vẫn trở về nhà rất sớm, mọi thứ có vẻ vẫn như thường lệ, nhưng thật ra đáy lòng anh đã nổi sóng cuồn cuộn.

Buổi tối, khi nằm trên giường Tô Lạc Ly vẫn quay lưng về phía anh, anh nhẹ nhàng dịch người lại gần và ôm eo Tô Lạc Ly.

“Ly Ly, đừng giận anh nữa được không?”

“Tất cả đã qua rồi, em không giận.” Không phải Tô Lạc Ly tức giận mà là không thể vượt qua rào cản tâm lý này.

Cô cũng biết rằng không thể tiếp tục như vậy, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

“Chúng ta giống như trước được không?” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng lật người Tô Lạc Ly lại, dịu dàng hôn lên môi Tô Lạc Ly.