Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1176




Chương 1176

Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng che miệng Tô Lạc Ly.

“Con à, chấp nhận hiện thực đi, các con phải trở về thế giới của mình, chúng ta phải trở về thế giới của chúng ta, con và Tiểu Mộ đã có con rồi, sau này con sẽ giải thích với đứa bé như thế nào? Chẳng lẽ con còn muốn nói với bọn trẻ rằng bố của chúng là con của ma cà rồng và con người sao, ông bà nội của chúng đều là ma cà rồng…”

Tô Lạc Ly cúi đầu im lặng, bởi vì bọn trẻ còn rất nhỏ, cô cũng không cân nhắc vấn đề này.

Tam Tam đã hơn một tuổi rồi, ước chừng một thời gian nữa thằng bé sẽ có ký ức, có thể sẽ đến tuổi một vạn câu hỏi vì sao, đến lúc đó chắc chắn thằng bé sẽ hỏi tại sao ông bà ngoại lại trẻ như vậy, tại sao họ lại biết bay, có thể chạy nhanh như vậy…

“Lạc Ly, con là một cô gái tốt, mẹ biết con và Tiểu Mộ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Tô Lạc Ly nhào vào vòng tay của Mục Chỉ Huyên, bố mẹ cô đều không còn nữa, từ lâu cô đã coi Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo như bố mẹ của mình rồi.

Cuối cùng cũng có bố mẹ của mình, có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng vẫn không được.

“Được rồi, đừng buồn, chúng ta sẽ luôn ở trong lòng các con không phải sao? Mẹ không làm mất nhiều thời gian của con nữa, con đi tạm biệt Kiêm Mặc đi.”

Em trai Tô Kiêm Mặc của cô cũng phải rời đi.

Cho đến khi Mục Chỉ Huyên nói điều này Tô Lạc Ly mới nhận ra, chẳng trách hôm qua khi ăn cơm, cô cảm thấy mọi người có gì đó rất lạ, chỉ có một mình cô thấy vui vẻ như vậy.

Thì ra mọi người đều biết sắp phải chia xa, chỉ có cô ngốc nghếch nghĩ đó chỉ là bữa cơm gia đình.

“Chị, chị đừng buồn, bây giờ em sống rất tốt.” Nụ cười của Tô Kiêm Mặc vẫn trong sáng và cởi mở như trước.

Tô Lạc Ly thở dài và đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của Tô Kiêm Mặc.

Cô chợt nhận ra rằng đã đến lúc phải thực sự chia xa với em trai mình rồi.

“Chị, chị yên tâm đi, em sẽ đối xử và bố mẹ của chị và anh rể như bố mẹ đẻ của mình. Chúng em đã nói rồi sau này em sẽ là con trai của họ.”

Tô Lạc Ly yên tâm cười, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.

Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo có Tô Kiêm Mặc cũng coi như có một chỗ dựa tinh thần.

“Em trưởng thành rồi, có chủ kiến của mình rồi, chị chẳng thể chúc phúc em điều gì, chị biết em rất hiểu chuyện, bên thế giới đó phải thích ứng với thân phận mới của mình, chăm sóc cho họ thật tốt.”

“Vâng, em sẽ làm vậy, chị cứ yên tâm một trăm lần đi, em cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chúng ta sống trong thế giới của mỗi người, biết mỗi người đều sống rất tốt là được!”

Trên mặt Tô Kiêm Mặc không có một tia buồn bã nào, cậu ấy biết rằng mình không thể buồn vào lúc này, nếu cậu ấy buồn, nỗi buồn của Tô Lạc Ly sẽ không thể khống chế được.

“Chị, em đã nghĩ kỹ rồi, em có thể tìm một cô bạn gái ở thế giới ma cà rồng, sau đó bảo cô ấy cùng em chăm sóc bố mẹ, chị nói xem như vậy có được không?”

Tô Lạc Ly bật cười, “Em thực sự đã trưởng thành rồi, đã nghĩ đến việc tìm bạn gái rồi đấy.”

“Đương nhiên rồi, nhìn chị và anh rể, hai người ngày nào cũng ân ái ngược đãi người nhìn, ngày nào cũng bị hai người cho ăn cơm chó, em cũng muốn yêu đương rồi!”

Hai chị em cùng cười.

Tô Kiêm Mặc từ trong túi lấy ra một bức thư, “Chị, chị có thể giúp em chuyển cái này cho Hân Hân được không?”

Tô Lạc Ly biết rằng Mục Nhất Hân chính là nút thắt trong lòng Tô Kiêm Mặc.