Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1081




Chương 1081

Mỗi tuần con gái cưng về một lần, Chu Nghệ Như đang bận rộn nấu các món ăn ngon cho cô ấy.

Nghe Mục Nhất Hân gọi, bà ta vội vàng ra khỏi phòng bếp.

“Con gọi gì vậy?”

“Mẹ, tranh của con đâu? Mẹ giấu tranh của con đâu rồi?” Mục Nhất Hân nắm lấy cổ tay của Chu Nghệ Như.

“Tranh gì chứ?” Chu Nghệ Như không hiểu.

“Chính là những bức tranh con vẽ về Kiêm Mặc đấy! Mẹ, mẹ trả lại cho con đi!”

“Mẹ không lấy tranh của con.” Chu Nghệ Như vội giải thích.

“Không phải mẹ thì có thể là ai chứ? Mẹ mau trả lại cho con đi! Những bức tranh đó rất quan trọng với con, con không thể không có chúng được! Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ trả lại cho con đi!”

Mục Nhất Hân khóc lóc cầu xin.

“Hân Hân, mẹ thật sự không lấy! Những bức tranh đó không còn thì thôi! Dù sao cậu ta cũng mất rồi, con giữ những bức tranh đó có tác dụng gì chứ!”

Chu Nghệ Như thấy con gái như vậy, vừa đau lòng lại vừa tức giận.

“Có tác dụng! Đó là tranh của con! Đó là mạng sống của con!”

“Vậy con giết mẹ đi! Hân Hân, con tỉnh lại đi được không? Con vì một người đã chết mà muốn mẹ phải chết sao? Đã qua một năm rưỡi rồi, con vẫn chưa thể bước ra được sao? Cậu ta đã chết rồi, chết là hết, con còn nhớ thương cậu ta như vậy thì có tác dụng gì chứ?”

Trước đây Chu Nghệ Như không muốn kích thích con gái mình.

“Con không nghe! Con không muốn nghe!” Mục Nhất Hân bịt tai và ngồi thụp xuống đất, gào khóc.

“Hân Hân, mẹ van con, con đừng vẽ cậu ta nữa, cậu ta đã chết rồi, sẽ không trở lại đâu. Con cần phải bắt đầu cuộc sống mới!” Chu Nghệ Như ôm con gái mình và khóc thảm thiết.

“Không phải! Không phải như vậy, cậu ấy sẽ trở lại! Ngày đó cậu ấy đã trở lại, còn hôn con nữa!” Mục Nhất Hân bịt tai và hô to.

“Hân Hân, con cứ như vậy, mẹ thật sự rất đau lòng! Cậu ta không thể trở lại được nữa! Đây là sự thật. Hân Hân, con tỉnh táo lại được không?”

Mục Nhất Hân ngồi dưới đất gào khóc nhưng cũng dần bình tĩnh lại.

Thật ra cô ấy cũng biết mình vẫn đang nằm mơ, vẫn luôn lừa gạt mình, không muốn từ trong giấc mơ tỉnh lại thôi.

Có lẽ cô ấy cần phải tỉnh táo lại rồi.

Mục Nhất Hân khóc rất lâu, sau đó lặng lẽ quay về trong phòng mình, nhìn mấy bức tranh mình mới vẽ trong tuần vừa rồi.

Lúc ở trường, cô ấy thường xuyên vẽ, sau đó chờ tới cuối tuần lại cầm bức tranh mình mới vẽ Tô Kiêm Mặc về nhà.

“Kiêm Mặc, xin lỗi, có lẽ sau này tôi không vẽ cậu được nữa, cậu có thể trách tôi không?”

Nước mắt Mục Nhất Hân chậm rãi trào ra, nhỏ xuống bức tranh và dần loang ra.

Bệnh viện Q.M

Hai người phụ nữ đều đeo khẩu trang, một người trong đó ưỡn bụng bầu vẫn luôn cúi đầu, hình như sợ bị người ta nhìn thấy.