Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 961




Chương 961

 

Ông cụ xua tay để Nam Thùy Dương rời đi, nhưng lại như nghĩ ra điều gì: “Đúng rồi, người đã hại Vân Nhi đâu? Kẻ độc ác như vậy không thể tha thứ được!”

 

“Ông yên tâm, cháu đã giải quyết xong, đưa chúng nó vào tù hết rồi” Nguyễn Cao Cường lạnh nhạt nói, việc này còn cần anh giải thích sao?

 

“Vậy là tốt rồi, tốt nhất Vân Nhi nên ở chỗ của ông, nơi này chắc chắn sẽ không ai có thể tổn thương con bé” Ông cụ biết rõ, sau này rất có thể Nguyễn Cao Cường không sinh thêm đứa con nào nữa, đây Nam Thùy Dương khóc chính là đứa chắt duy nhất của ông cụ rồi.

 

‘Thái độ của ông cụ rất quyết liệt, ông cụ muốn giữ Vân Nhì lại.

 

Nguyễn Cao Cường ôm con gái vào lòng, giữ thái độ lễ phép: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng cháy nghĩ Vân Nhi chắc sẽ không quen sống cùng ông, huống hồ người con bé cần lúc này là cháu và Hương Vi”

 

“Bố, con không muốn sống ở đây” Vân Nhu ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng nhỏ nhẹ.

 

“Ừ, bố sẽ đưa con đi” Nguyễn Cao Cường quay người định rời đi.

 

Ông cụ lại lên tiếng: “Khoan đã” Ông cụ lạnh lùng nhìn Nguyễn Cao Cường chắm chằm: “Mày định đưa con bé về với người phụ nữ kia? Có phải mày muốn mượn con cái làm cớ để nối lại tình xưa không?”

 

Nguyễn Cao Cường không ngờ ông cụ lại nói thẳng như vậy, anh nhíu mày định nói nhưng con gái trong lòng đã lớn tiếng nói với ông cụ: “Bố và mẹ vốn có tình cảm, bọn họ quay lại với nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi”

 

Nam Thùy Dương đứng bên cạnh nghe được những lời này của ‘Vân Nhi thì không nhịn nổi nữa, tức giận hỏi: “Anh Cường, hóa ra anh định quay lại với cô ta từ lâu nên muốn ly hôn với tôi đúng không?”

 

Cô ta thực sự rất hận, ngay từ đầu cô ta đã biết rõ, nhưng tại sao họ không chịu thừa nhận?

 

Nhất là Đào Hương Vi, cô ta có thể mặt dày nói rằng giữa bọn họ không có quan hệ tình cảm?

 

Lúc này Nguyễn Cao Cường cũng chẳng muốn giải thích với cô ta, anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích.

 

Anh nói với ông cụ: “Nếu cháu thật sự muốn quay lại với cô ấy, cháu sẽ không lấy con cái ra làm cớ, cháu sẽ nói thẳng với cô ấy, vốn dĩ không cần dùng mưu kế gì cả”

 

Theo đuổi người phụ nữ mình thích cần gì mưu kế?

 

Trong mắt ông cụ ánh lên một tia giễu cợt: “Hừ, nói êm tai quá, vậy mày để Vân Nhi ở đây!”

 

Mặc kệ có phải anh muốn dùng con cái làm cớ hay không, ông cụ cũng không muốn anh đưa con đến với người phụ nữ đó!

 

Sắc mặt Nguyễn Cao Cường có chút thay đổi: “Ông, Vân Nhi muốn đi theo cháu” Đây là lời nói cuối cùng của anh.

 

Dứt lời, anh không hề do dự, ôm con gái đi thẳng ra ngoài.

 

“Người đâu” Ông cụ trầm giọng quát.

 

Người của ông cụ đột nhiên xuất hiện chặn đường Nguyễn Cao Cường, rõ ràng có ý muốn ngăn anh đưa đứa bé đi.

 

Đôi mắt phương của Nguyễn Cao Cường chợt tối sầm, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, anh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Ông, có cần phải làm thế không?”

 

“Để Vân Nhi lại, mày có thể đi” Ông cụ vẫn cố chấp như thế.

 

Nguyễn Cao Cường vẫn không quay đầu: “Là ông manh động trước, cháu cũng không khách khí nữa”

 

Ông cụ nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Sao? Mày định đấu với tao?”