Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 927




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 927

Người thanh niên khẽ tiến lại, Vân Nhi vốn bất động giờ đã có động tĩnh.

Cô bé nhịn đau, lùi về phía sau trốn tránh: “Cút ngay, không được đến gần tôi!”

“Em nhìn xem, vậy có được không? Em bị thương, anh là chồng em, xem vết thương thôi thì có sao?” Người thanh niên như nghĩ tới điều gì đó rồi cười mờ ám: “Em ngại có phải không? Không sao đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là vợ chồng, thân thiết một chút cũng không có gì là to tát” Nói xong nó đi tới gần cô bé.

Vân Nhi đã trốn trong góc rồi, không còn đường khác để trốn nữa bèn dùng chân đá đạp loạn lên: “Không được qua đây, cút ngay”

“Bảo bối, em bị thương, sao có thể làm loạn như vậy? Bảo sao em bị mẹ đánh. Nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị đánh tiếp”

Người thanh niên lúc đầu còn rất kiên nhẫn nhưng bị cự tuyệt nhiều thì tính tình cũng trở nên xấu đi: “Mày đến đây!” Nó không còn cảm thấy thương hại cô bé, vươn tay kéo cô tới trước mặt mình.

Đào Vân Nhi nghẹn ngào kêu lên, đánh đấm người thanh niên bãng cả hai tay hai chân.

Người thanh niên bắt lấy chân cô bé, nắm lấy hai tay cô bé đè lên giường gạch, thô lỗ nói: “Trông mày nhỏ như vậy mà cũng khá mạnh đấy. Mẹ tao đánh mày cũng đáng thôi”

“Lưu manh, cầm thú, thả tôi ra!” Vân Nhi sợ hãi cực độ, cô bé vốn không phải là đối thủ của người con trai này.

Quần áo cô bé vốn đã bị rách, sau một phen giằng co lại càng rách nhiều hơn, một số chỗ đã có thể nhìn thấy làn da trắng và mềm mại của con gái.

Hình ảnh này đối với kẻ cực kì thèm khát phụ nữ như nó thì đây quả là một màn mãn nhãn, vô cùng k1ch thích!

Một luồng nhiệt nóng xông tới đại não, người thanh niên nhìn cô bé với hai mắt sáng rực: “Vợ yêu, cứ để anh xem vết thương của em có nghiêm trọng không, đừng sợi”

Miệng nó dỗ dành cô bé nhưng tay lại rất gấp gáp, thậm chí như thể muốn xé rách bộ quần áo của cô bé ra.

Vân Nhi bé nhỏ không có cách nào chống lại người thanh niên, nỗi sợ hãi cùng phẫn uất cứ thế dâng trào. Dù còn nhỏ tuổi nhưng cô bé biết tên khốn này đang muốn làm gì với mình.

Chúng tao mua mày về để mày tạo phản sao?

Để xem tao có đánh gãy chân mày không!”

Người phụ nữ chạy đi tìm khúc côn gỗ, quơ lấy côn gõ rồi hung hăng hướng về phía Vân Nhi mà đánh.

Cô bé vừa giơ tay lên đỡ nhưng lại bị tiếng động lớn bên ngoài làm cho giật mình!

Uỳnh!

Có vẻ như cánh cửa đã bị phá vỡ?