Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 916




Đào Hương Vi đi dọc hành lang khách sạn với tâm trạng buồn chán, bước chân cô có hơi vội vàng thế nên suýt nữa là đụng vào ai đó khi rẽ vào lối khác.

“Tôi xin lỗi” Cô giải thích theo bản năng.

Người kia chưa có ý định rời đi, một giọng nam lạnh lẽo vọng xuống từ trên đầu cô: “Em không nên tới nơi này”

Cô đã quá quen thuộc với giọng nam kia rồi nên khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Cao Cường.

Nhìn vẻ mặt của anh thì có vẻ như sự xuất hiện của cô tối nay làm anh vô cùng mất hứng thì phải. Hơn nữa, ông nội của anh không thích cô, vợ của anh lại xem cô là tình địch, không có ai chào đón cô cả.

“Tôi thật sự không biết đây là tiệc sinh nhật của ông nội anh, tôi không nến đến đây với chủ tịch Thông” Cô giải thích vì không muốn anh hiểu lầm là cô đến đấy để mọi người biết cô đã về nước.

“Ông ta kêu em đến thì em đến sao?” Nguyễn Cao Cường nhíu hai hàng lông mày.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Đào Hương Vi cũng cảm thấy bực bội khi bị Lương Văn Thông hãm hại.

“Ông ta là sếp của tôi, ông ta nói đây là nhiệm vụ trong công việc của tôi thì làm sao tôi có thế không đến được?”

Sắc mặt Đào Hương Vi hơi trầm xuống: “Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ vậy đi, bây giờ tôi đi thì sẽ không làm ảnh hưởng gì đến các người đâu” Cô nói dứt lời thì muốn bước qua khỏi người anh.

Bỗng dưng cánh tay cô bị anh nắm lại, giọng nói nặng nề của anh vang lên: “Sau này em phải biết từ chối, còn nữa… Em phải biết cẩn thận chút”

Những lời này của anh, thật sự cô nghe không hiểu là anh đang cảnh cáo hay là quan tâm cô nữa.

“Anh yên tâm, tôi biết mình nên làm gì mà” Mặt cô không thay đổi nhìn anh rồi gỡ tay anh ra.

Lúc cô định đi thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Không cần tôi đưa Vân Nhi đến đây sao?” Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của ông cụ.

Mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường nhìn cô chăm chú mà không hề che giấu. Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: “Không cần, em đi đi”

Anh cứ thế mà đuổi cô đi sao? Xem ra quả thật là cô không được chào đón rồi.

Cô cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi, lưng cô thẳng đứng vì cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh đang nhìn cô chẳm chẳm.

Cho tới khi ra tới cửa lớn của khách sạn thì cô mới thở ra được một hơi.

“Hương Vi” Hoàng Công Thành lại xuất hiện ở phía sau.

“Sao anh lại tới đây?” Cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh ấy.

“Anh nghe nói chủ tịch Thông đưa em đến đây để dự bữa tiệc nào đó nên anh đến để nhìn xem” Thật ra là anh lo lắng cho cô.

Hoàng Công Thành thấy sắc mặt cô không tốt lắm, anh lại không nhìn thấy Lương Văn Thông nên anh hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à”

Cô cố giấu đi sự mệt mỏi trong mắt mình, cô lắc đầu: “Không có việc gì hết, chỉ là em không được thoải mái nên chủ tịch Thông cho em Về trước thôi”

“Em bị sao mà thấy không thoải mái?” Lúc này anh ấy vội vàng đứng lên, thấy cô đang mặc một bộ váy trễ vai thì anh chủ động cởi áo khoác ra rồi phủ lên thêm cho cô.

Cảm giác ấm áp trên vai và nhìn vào ánh mắt quan tâm của người đàn ông trước mặt, không hiểu sao cô lại liên tưởng đến khuôn mặt lạnh lùng của cái tên Nguyễn Cao Cường kia. Sự ấm áp của cô đã không còn là anh từ lâu rồi.

“Cám ơn anh, chỉ là em hơi mệt thôi, về nghỉ ngơi là em sẽ khỏe ấy mà”

“Đi, anh đưa em trở về” Hoàng Công Thành ôm ngang vai cô rồi đưa cô lên xe.

Trong khách sạn, Nguyễn Cao Cường đứng trước một cái cửa sổ lớn ở sát đất. Anh nhìn thấy đôi nam nữ ở cửa kia, trên các ngón tay nhìn rõ được các khớp xương của anh là một điếu thuốc với làn khói đã sắp tàn, giống như vẻ mặt u ám lúc bây giờ của anh vậy.

Có tiếng bước chân đang vội vàng đi về phía anh: “Tổng giám đốc Cẩm, cuối cùng tôi cũng tìm được anh ng cụ gọi anh tới đó.”

“Biết rồi” Anh xoay người đi và dập tắt điếu thuốc trong tay.