Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 909




Hai má của cô hơi sưng, thậm chí còn có cả năm dấu ngón tay.

Trong nháy mắt, đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Em bị mẹ của Nam Thùy Dương đánh đúng không?”

Nhắc tới việc này, trong lòng Đào Hương Vi lập tức dâng lên cơn tức giận: “Anh biết rõ rồi còn cố hỏi làm gì?”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia tiến sát lại, cô nâng tay lên theo bản năng chặn lại trên ngực anh để ngăn cản anh tiếp tục tới gần.

“Nguyễn Cao Cường” Cô quát anh, trong giọng nói mang theo sự: cảnh cáo và có cả sự bối rối.

Anh có hiểu phải tránh nghỉ ngờ là làm như thế nào không? Cô không muốn ngày mai cô lại bị mẹ vợ của anh tát vào mặt nữa đâu.

Mắt phượng sâu thẩm của người đàn ông nhìn chăm chẵãm hai má của cô, anh cúi đầu và giọng nói mang theo sự đau lòng: “Còn đau không?”

Cả người Đào Hương Vi run lên, vậy thì, người đàn ông này đang muốn làm gì vậy? Sao anh lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô? Thảo nào Nam Thùy Dương sẽ hiểu lầm, thảo nào mẹ vợ của anh lại đến công ty cô làm ầm cả lên.

Cô hít sâu một hơi rồi dùng tay đẩy mạnh anh ra, cô nghiêm mặt lạnh lùng nhìn anh: “Anh thử bị người khác tát một cái xem có đau không?”

Nguyễn Cao Cường đút một tay vào trong túi quần rồi đứng lại trước mặt cô như cũ: “Anh sẽ không để chuyện này diễn ra thêm lần nào nữa”

Đào Hương Vi giật mình, cô nhếch môi nhẹ một cái: “Tốt nhất là như vậy” Nói xong cô xoay người định lên xe. Bông nhiên cánh tay cô bị anh giữ lại, tim cô như bị kéo căng ra, không thể không quay đầu lại nhìn anh: “Anh còn có chuyện gì sao?”

Đột nhiên ánh mắt của người đàn ông có hơi co lại, môi mỏng nhẹ nhàng khế hỏi một câu: “Hoàng Công Thành là bạn trai của em sao?”

Đào Hương Vi cảm thấy ngạc nhiên khi nghe anh hỏi như vậy. Anh đến hầm xe chặn cô lại là để hỏi về việc mẹ vợ anh đến đánh cô hay là hỏi Hoàng Công Thành có phải bạn trai cô hay không?

“Anh ấy có phải là bạn trai tôi hay không thì liên quan gì đến anh?”

Cô hỏi lại.

Đôi mắt phượng đầy sâu xa của người đàn ông đó lại nhìn cô chăm chú một cách kì quái và đầy tính uy hiếp, giọng nói của anh có hơi khàn đi: “Trả lời anh”

Đào Hương Vi cảm thấy anh có vẻ rất kỳ lạ, đây là chuyện riêng của cô thì anh lấy tư cách gì để ép hỏi cô chứ? Cô đang muốn phủ nhận nhưng đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, lúc lời ra khỏi miệng cô lại biến thành đáp án khác.

“Đúng vậy, anh ấy chính là bạn trai của tôi, cho nên xin anh đừng động chân động tay gì với tôi nữa mà hãy nên giữ khoảng cách với tôi.

Tôi không muốn bị vợ của anh hiểu lầm và cũng không muốn bạn trai tôi hiểu lầm tôi”

Cô vừa nói những lời này xong thì cảm giác được người đàn ông này tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi, cô vô thức thở nhẹ đi.

Anh không nói gì nữa mà cứ nhìn cô chăm chấm không hề chớp mắt như vậy. Một lúc lâu sau anh mới buông lỏng tay ra rồi buông cô ra: “Anh chỉ đến để xem em có bị thương gì nghiêm trọng không thôi, dù sao cũng là mẹ vợ của anh ra tay với em nên nếu em cần đền bù tiền thuốc men thì cứ nói với anh” Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt cũng có hơi lạnh lùng chứ không giống với vừa rồi.

Nói vậy là anh tới đây để giải quyết hậu quả thay cho mẹ vợ mình ư?

Cô lắc đầu: “Không cần đâu, chẳng qua bà ta chỉ làm ầm ïở công ty tôi để tạo thành ảnh hưởng không tốt cho tôi. Theo thông thường thì tôi nên tìm bà ấy để đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần, phí hao tổn danh dự. Nếu thật sự anh muốn giải quyết hậu quả thay cho bà ta vậy thì hãy đồng ý việc để tôi không phụ trách dự án của anh nữa, anh thay đối người đi”

Nguyễn Cao Cường và cô bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của anh vẫn không thay đối gì: “Nếu em cần bồi thường thì anh có thể làm cho em, nhưng mà anh không thể đồng ý việc thay đổi người được, đó là việc mà em nên hoàn thành”

Anh không nói gì thêm với cô, nói xong những lời đó thì anh lạnh lùng quay người rời đi. Đào Hương Vi hé môi, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng rồi mà vẫn không nói ra được. Cô chỉ có thế nhìn anh lên xe rồi nhìn anh lái xe nghênh ngang rời đi trước mắt.