Đào Hương Vi từ chối thì Nam Thùy Dương trầm mặt xuống: “Tại sao? Tôi nhìn chị cơ bản là ngoài miệng một bộ trong lòng một bộ, nói cái gì tuyệt đối không lén rút gặp riêng anh ấy, chẳng qua là lừa em thôi!”
Lúc này Nam Thùy Dương rất là hung hổ dọa người, hoàn toàn không có bộ dạng dịu dàng và lễ độ như trước kia, Đào Hương Vi không còn cách nào, nói: ‘Em không tin chị thì tôi cũng không còn cách nào, nếu như tôi thật sự từ bỏ công việc, chẳng phải là nói tôi thật sự với anh ta có tình riêng? Hơn nữa tôi không có lý do gì từ bỏ hạng mục này của anh ta.”
Nam Thùy Dương nhìn chảm chäm cô sau đó mới mở miệng: ‘Vậy thì tốt, chị có thể tiếp tục hoàn thành hạng mục này, nhưng sau khi làm xong hạng mục này, thì chị đừng có tiếp tục làm hạng mục gì với tập đoàn Nguyễn Cao, có thể chứ?”
Sau khi Đào Hương Vĩ suy nghĩ rồi nói: “Hạng mục là công ty giao cho chị, chị không có quyền lợi lựa chọn”
“Nhưng mà chị có quyền từ chối?” Giọng điệu của Nam Thùy Dương rất vội vàng “Chị sẽ thử xem, dù sao chị cũng là một nhân viên nhỏ, không thể từ chối sếp sắp xếp công việc.”
*Chỉ cần chị có thể giữ khoảng cách với anh ấy, thì chị có thể yêu cầu tôi bất cứ thứ gì” Thực sự Nam Thùy Dương không còn cách nào, nếu không sẽ không tìm cô nói những lời này.
Đào Hương Vi nhìn ánh mắt cô ấy và nói: “Tôi không có yêu cầu gì với em, thay vì em đến nói những lời này với tôi thì em nên bắt trái tim của anh ta, chỉ cần trong lòng của anh ta có em, thì cơ bản anh ta cũng sẽ không để ý đến những người phụ nữ bên ngoài.”
“Đạo lý này không cần chị nói với tôi” Vẻ mặt Nam Thùy Dương trở nên gay go.
Nếu như trong lòng Nguyễn Cao Cường có cô, thì cô làm gì vội vàng đến nói những lời này với Đào Hương Vĩ?
Hơn nữa, trong lòng cô hiểu rõ địa vị của Đào Hương Vi trong lòng Nguyễn Cao Cường có bao nhiêu quan trọng.
Đào Hương Vi không muốn nói nhiều với cô ấy nữa, sau đó ngồi lên xe Hoàng Công Thành và bỏ đi.
Nam Thùy Dương đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn chiếc xe trước mắt chạy đi Sự tồn tại của Đào Hương Vi vẫn luôn là uy hiếp đối với cô.
Trong xe, Đào Hương Vi nhắm mắt lại, xoa mi tâm, tại sao mâu thuẫn của Nguyễn Cao Cường và Nam Thùy Dương lạ liên lụy đến cô?
Cô và anh đã chia tay lâu như vậy, cơ bản là không có khả năng ở chung một chỗ.
Hoàng Công Thành thấy vẻ mặt cô hơi mệt mỏi, không nhịn được mà hỏi: “Người phụ nữ kia là ai? Hai người cãi nhau?”
Cô chậm rãi mở mắt ra nhìn hướng phía trước xe, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy là vợ của Nguyễn Cao Cường”
Chú ý tử ngang song mi nhăn lại, Nam Cung gấm lão bà tìm nàng phiền phức?
“Em cùng với Nguyễn Cao Cường…”
“Em và anh ta rất trong sạch, hiện tại chỉ là lui tới trong công việc mà thôi” Đào Hương Vi không muốn lại bị hiểu lâm.
Hoàng Công Thành vẫn nhíu mày như cũ: “Ngay từ đầu anh đã không đồng ý em lấy hạng mục của anh ta, em giao cho anh làm liền sẽ không bị vợ người ta nghỉ ngờ.”
Đào Hương Vi âm thầm than một hơi: “Cô ấy muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, em không làm việc gì trái với lương tâm, càng không có chen chân vào hôn nhân của bọn họ”
“Cho dù em trong sạch thì như thế nào, chỉ cần em tiếp tục tiếp xúc với anh ta, thì người ta sế nghỉ ngờ em thôi.” Thật ra Hoàng Công.
Thành không muốn cô tiếp tục làm hạng mục với Nguyễn Cao Cường.
“Vậy chỉ có thể nói là tình cảm của cô ấy và Nguyễn Cao Cường không bần vững, cũng không thể trách em được.”
Hoàng Công Thành nắm tay lái, nhìn cô một cái rồi nói: “Ngược lại anh có cách để cô ấy không còn nghỉ ngờ em nữa”
“Cái gì?” Đào Hương Vi không hiểu nhìn về phía anh.
Anh cong môi sau đó nói: “Em tìm bạn trai, chỉ cần em có đàn ông bên cạnh, thì cô ấy sẽ không tiếp tục nghỉ ngờ em.”
Đào Hương Vi nghe vậy dở khóc dở cười: “Anh nói tìm bạn trai liền có thể tìm? Anh nói cho em biết là em đi tìm ở đâu?”
Ánh mắt Hoàng Công Thành nhìn cô có ý tứ sâu xa: “Xa tận chân trời”
Cô ghé mắt nhìn chăm chẩm vào anh, thử thăm dò hỏi: ‘Ý của anh là em tìm anh làm bạn trai?”