Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 897




“Hơi nhỏ một chút” Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc anh kéo khóa váy, ngón tay như có như không lơ đãng xẹt qua phần da thịt phía sau lưng cô, làm cho cô không nhịn được khẽ run lên.

“Là lỗi của anh, tính sai số đo của em”

Đào Hương Vi nghe vậy chỉ cảm thấy hai bên tai không ngừng tỏa nhiệt.

Nam Thùy Dương mang theo hộp cơm, bên trong là cơm canh do chính tay cô ấy nấu, thấp thỏm đi tới tập đoàn của Nguyễn Cao Cường.

Cô không gọi điện trước cho Nguyễn Cao Cường mà đã đến, không biết khi cô đột nhiên xuất hiện, anh có tức giận hay không?

Thế nhưng anh đã ở đây lâu như vậy rồi, nếu cô còn không biết chủ động một chút, thật không biết lúc nào anh mới bằng lòng về nhà.

Người trong tập đoàn đều biết cô là vợ tổng giám đốc, thế nên không ai ngăn cản cô, cô thuận lợi mà đi lên đến phòng làm việc của Nguyễn Cao Cường.

Lên đến nơi cô vươn tay gõ cửa nhưng không nghe thấy ai đáp lại, thư ký nói anh đang ở trong phòng làm việc.

Nam Thùy Dương đẩy cửa bước vào, phóng tầm mắt ra nhìn quanh, thế nhưng trong phòng làm việc to lớn không thấy được bóng dáng của Nguyễn Cao Cường.

Nam Thùy Dương cảm thấy có chút nghi hoặc bèn nhấc đi vào bên trong, sau đó nghe thấy một vài động tĩnh từ trong phòng nghỉ ngơi truyền tới, chẳng lẽ anh đang ở trong đó nghỉ ngơi sao?

Nam Thùy Dương hít sâu một hơi, sau đó đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Lúc cô bước đến cửa phòng tắm trong phòng nghỉ lập tức nhìn thấy hai người bên trong. Chống cô đang giúp Đào Hương Vi kéo khóa váy, nhìn qua tựa như đang giúp cô ấy mặc lại quần áo cho tử tế?

Thấy cảnh ấy, đầu óc Đào Hương Vi trống rỗng, sau đó một ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua, vừa nấy bọn họ làm cái gì thế, tại sao chồng cô lại giúp Đào Hương Vi mặc quần áo?

Hai người bọn họ là người cũ của nhau, lẽ nào giữa bọn họ chính là kiểu tình cũ không rủ cũng đến, sau đó…

Bộp… Hộp cơm trong tay cô rơi xuống đất, đôi mắt tràn ngập phãn nộ xen lãn cảm giác không dám tin tưởng trừng mắt nhìn bọn họ, run rẩy quát lên: “Các ngươi… Các ngươi đang làm cái gì thế hả?”

Đào Hương Vi quay đầu nhìn lại, không biết Nam Thùy Dương xuất hiện từ lúc nào, chỉ thấy cô ấy đang phẫn hận, căm tức nhìn bọn họ.

Cô thầm nghĩ “gay to rồi”, lần này hiểu lầm chắc luôn.

“Nam Thùy Dương…” Cô đang muốn giải thích, thế nhưng một giây sau, đối phương lập tức vọt tới trước mặt cô, cái tát mang theo sát khí cứ vậy giáng thẳng xuống mặt Đào Hương Vi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Hương Vi nghiêng qua một bên, gò má đau rát, lỗ tai ong ong không ngừng.

*Đào Hương Vĩ. Mày đúng là đồ không biết xấu hổ. Tao biết mày trở về chắc chắn là vì muốn giành Cao Cường với tao mà” Nam Thùy Dương thở phì phò quát mắng.

“Em làm cái gì thế?” Nguyễn Cao Cường chẩn trước mặt Đào Hương Vĩ, phòng ngừa Nam Thùy Dương ra tay thêm lần nữa.

Thấy anh bảo vệ Đào Hương Vi như vậy Nam Thùy Dương càng thêm tức giận, viền mắt cô đỏ lên quát: “Cao Cường, coi như em có chọc cho anh giận, anh có thể trốn ở công ty không trở về nhà, nhưng anh không thể nối lại tình cũ với cô ta được. Anh là người đã có vợ, không thể quá quắt như thế được.”

Trán Nguyễn Cao Cường nhíu chặt lại: “Em nói linh tỉnh cái gì thế?

Nối lại tình cũ cái gì, quá quát cái gì? Giữa anh và cô ấy không có gì hết” Anh không quan tâm chuyện bản thân bị Nam Thùy Dương mắng, thế nhưng không thể để cho Đào Hương Vi vô tội bị oan uổng được.

“Em tận mắt nhìn thấy hai người… Thế mà anh còn muốn gạt em?”

Nam Thùy Dương vừa khóc vừa lớn tiếng chỉ trích.

“Em thấy cái gì? Anh chỉ giúp cô ấy kéo cái khoá váy mà thôi, không hề làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em.” Nguyễn Cao Cường bày ra vẻ mặt lạnh nhạt nói.

“Đang yên đang lành, tại sao anh phải cô ta kéo khóa váy?” Chuyện thân mật như thế tại sao anh lại nhúng tay vào?

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống thêm mấy phần: “Em nhất định phải cố tình gây sự thế này sao?”

“Em làm như thế gọi là cố tình gây sự à? Nếu như em không đến, em còn không biết anh và cô ta lén lút qua lại với nhau đến thế nào.”

Nam Thùy Dương thật sự giận dữ, bình thường cô không dám nói một câu nặng lời với anh, thế nhưng lúc này đầu nghĩ cái gì là miệng nói luôn thế ấy.

Đào Hương Vi vất vả lắm mới lấy lại tinh thần được, gò má cô đã sưng cả lên.

“Nam Thùy Dương, để cô hiếu lầm là do tôi không đúng, nhưng cô nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng quá rồi. Giữa chúng tôi không có cái thứ gọi là nối lại tình cũ, cũng không có chuyện lén lút với nhau, tôi đến gặp anh ấy chỉ vì chuyện làm ăn thôi.” Mặc dù một tát này đối với cô có chút oan uổng, thế nhưng cảnh tượng như vậy, đổi lại là ai thấy cũng sẽ hiểu lầm thế nên cô chỉ có thể nhãn nại mà giải thích.

Nam Thùy Dương oán hận trừng mắt cô, căn bản không chấp nhận lời giải thích cô vừa nói.

“Quên đi, hai người từ từ nói chuyện đi, tôi đi trước.” Đào Hương Vi không muốn tham gia vào chuyện tình cảm, thậm chí là hôn nhân của bọn họ.

Cô phải đi, thế nhưng Nguyễn Cao Cường lại kéo tay cô lại, đặt thuốc vào trong tay cô dặn dò: “Dùng nó thoa lên mặt chút đi” Anh nhìn thấy khuôn mặt của cô sưng vù cả lên, nhìn rất đáng sợ.