Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 893




Sau bữa cơm chiều, hai mẹ con trở lại nhà mình.

“Mẹ, con cảm thấy chú Thành rất tốt, nếu như sau này mẹ muốn chọn chú ấy làm ba dượng cho con, con cũng không có ý kiến” Đào Vân Nhi vừa vào cửa đã nói với mẹ mình.

Đào Hương Vi kinh ngạc nhìn về phía con gái bảo: “Ai nói với con là mẹ muốn tìm chú ấy làm ba dượng cho con thế? Lẽ nào chú ấy mới bỏ ra một bữa cơm đã mua được lòng con rồi?”

Vân Nhi chăm chú nhìn cô nói: “Thật sự mẹ không có loại ý nghĩ này sao? Nhưng con phát hiện chú Thành rất thích mẹ, con cảm thấy sớm muộn gì chú ấy cũng sẽ tỏ lòng với mẹ.”

Đào Hương Vi nghe vậy cảm thấy kinh ngạc không thôi, Hoàng Công Thành thích cô ư?

Cô không có cảm giác này, từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho rắng anh coi cô là đàn em lớp dưới mà quan tâm chăm sóc. Dù sao thì trước đây anh cũng đã từng quen bạn gái, bản thân cô cũng đã từng gặp bạn gái của anh rồi, cô gái ấy thuộc loại phụ nữ vô cùng gợi cảm rất có sức hút, thế nên theo đó cô biết người như cô không phải là gu của anh.

Chẳng qua là sau đó cô không biết tại sao anh lại chia tay với bạn gái, bởi vì đó cũng là chuyện rất lâu rồi.

Đào Hương Vi gõ đầu con gái một cái rồi bảo cô bé: “Cái đầu nho nhỏ này của con đừng có nghĩ lung tung nữa, có nói thế nào chú Thành cũng chỉ là chú con mà thôi, không trở thành ba dượng của con được đâu”

Vân Nhi sờ mẹ gõ đầu làm đau, bĩu môi hỏi: “Vậy nếu như chú ấy thật sự thích mẹ, lại thổ lộ với mẹ thì mẹ tính sao đây? Mẹ có chấp nhận chú ấy không mẹ?”

Đào Hương Vi khẽ cau mày, thật sự cô không thể nào tưởng tượng ra được hình ảnh Hoàng Công Thành biểu lộ với mình.

Thế nên lúc này cô càng không có cách nào để trả lời vấn đề này của con gái.

“Không, chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu con đừng nghĩ làm gì” Cô chỉ có thể trả lời con gái như vậy.

Đào Vân Nhi còn muốn hỏi thêm chút gì đó, thế nhưng thấy mẹ mình không muốn nhắc đến cái đề tài này, nên cô bé đành biết điều mím môi không hỏi thêm nữa.

Công việc mới của Đào Hương Vi vẫn đến từ tập đoàn Nguyễn Cao, chẳng qua là lần này thay đối một dự án khác, tính đến hiện tại mỗi ngày cô đều phải đi thu thập dữ liệu.

Cũng kế từ ngày cãi nhau với Thùy Dương, Nguyễn Cao Cường, Nam đều ở lại công ty, cả một tuần trời không về nhà.

Đương nhiên điều đó làm cho Nam Thùy Dương ở phía bên này cũng gấp gáp đến mức sắp điên luôn rồi. Bây giờ cô không biết nên làm gì, cho dù trong lòng cô vẫn còn cảm thấy có chút tức giận khi anh nói những câu nói kia.

Mẹ Nam biết được tình huống của con gái đã rất tức giận nhưng cũng không có cách nào trị Nguyễn Cao Cường.

“Nó đúng là thăng khốn nạn mà, lại còn dám muốn con đi làm thụ tinh ống nghiệm đế sinh con với một gã xa lại, chẳng lẽ bản thân nó có tật xấu gì không tiện nói?” Mẹ Nam không nhịn được mà suy đoán.

“Mẹ, mấy lời như thế mẹ không thể nói lung tung được. Với cả nếu như anh ấy thật sự có bệnh gì đó trong người, chắc chắn sẽ phải uống thuốc. Thế nhưng xưa nay con chưa thấy anh ấy uống thuốc bao giờ.”

Nam Thùy Dương không nghĩ là Nguyễn Cao Cường có bệnh tật gì giấu diếm cô.

“Con nói cũng đúng, vậy tại sao nó lại không chịu cho con một đứa bé?” Mẹ Nam luôn cảm thấy chuyện này không đúng, thế nhưng phút chốc lại không thể nghĩ ra được chuyện này có vấn đề ở chỗ nào.

“Quên đi, trước tiên không xoän xuýt chuyện này nữa, bây giờ nó không về nhà thì sao được? Nó đang chiến tranh lạnh với con đấy à?

Nếu không có đứa bé làm sao con có thể nắm giữ được người đàn ông như nó. Mẹ Nam không hy vọng con gái mình ly hôn với Nguyễn Cao Cường.

“Ngày nào anh ấy cũng nói phải tăng ca, muốn ngủ ở trong công ty, con biết phải làm thế nào? Con cũng đâu thể đến đó ngăn cản anh ấy, không cho anh ấy làm việc, phải không mẹ?” Nam Thùy Dương cũng rất khổ não.

“Con bé ngốc này, con đến năn nỉ nó về là được mà” Mẹ Nam bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không nên kim bảo.

“Chỉ sợ anh ấy vẫn còn đang giận con, con không năn nỉ nổi anh ất về.” Nam Thùy Dương buồn rầu than.

“Vậy thì…” Mẹ Nam suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu con không mời nổi nó về, vậy thì có thể tìm người đến giúp con mà”

“Ai mới được hả mẹ?”

“Cái bà cô nhỏ Lâm Hương Giang kia chứ còn ai nữa, con đến nhờ con bé đó giúp. Mẹ không tin Cao Cường không nể mặt con bé đó.”

Nam Thùy Dương nghe mẹ mình nói như thế, rốt cuộc trong mắt cũng có chút ánh sáng: “Sao con lại không nghĩ đến em ấy cơ chứ”

Không sai, tìm Lâm Hương Giang chắc chắn có thể.

“Vậy con còn không nhanh đi đi. Mau đi sửa soạn để lát nữa đi gặp con bé, nhớ mang theo chút quà đến đó.’ Mẹ Nam tiếp tục dặn dò.

Nụ cười lập tức xuất hiện trên gương mặt Nam Thùy Dương: “Con đi ngay đây” Dứt lời cô lập tức đứng dậy chạy lên tầng thay quần áo.

Lần này, nhất định phải cô phải mang được người đàn ông của mình về nhà.

Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ Đào Hương Vi cũng đã trở về, cô sợ rằng bản thân mình sơ sẩy một chút thôi, chồng mình sẽ bị người ta cướp đi mất.