Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 883




Mẹ Nam tất nhiên sốt ruột, khi bà vừa muốn khuyên anh tiếp tục uống thêm một ít nữa thì Nam Thùy Dương đã kéo bà qua và ấn bà ngồi xuống: “Mẹ à, mẹ cũng ngồi xuống ăn cơm thôi, chúng con không cần mẹ phải quan tâm đâu.” Nếu cứ để bà ấy tiếp tục khuyên nữa, Nguyễn Cao Cường nhất định sẽ cảm thấy canh kia có vấn đề.

Mẹ Nam khẽ giật môi: “Được, được…”

Sau khi ăn cơm xong, cả hai mẹ con đều chú ý xem Nguyễn Cao Cường đã uống được bao nhiêu canh bổ Anh không có uống hết, chỉ uống chừng hai ba hớp, coi như là đã nể mặt mẹ vợ.

Sau bữa cơm chiều, Nguyễn Cao Cường nhận một cuộc điện thoại. Anh lập tức muốn tạm biệt, nói là có chuyện quan trọng cần phải xử lý.

“Vậy… Anh đi trước đi, đêm nay em muốn ở đây cùng với ba mẹ”

Nam Thùy Dương nói.

Nguyễn Cao Cường gật đầu, tùy cô ấy quyết định.

Anh quay người rời đi, nhưng một trận choáng váng bất ngờ kéo đến khiến cho cả thân hình cao lớn của anh gần như không thể đứng vững.

Nam Thùy Dương đỡ lấy anh kịp thời: “Cao Cường, anh sao thế?”

Nguyễn Cao Cường nhíu chặt lông mày: “Không có gì.’ Anh cho rằng những ngày qua anh đã quá mức mệt nhọc mà thôi.

Anh đẩy tay cô ra muốn đi, nhưng lúc này đây cảm giác choáng váng càng thêm mãnh liệt Nam Thùy Dương lại đỡ anh: “Có phải anh thấy khó chịu chỗ nào hay không?”

Mẹ Nam thấy thế thì thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lo lắng: “Mẹ thấy công việc của con quá bận rộn khiến cho bản thân mệt mỏi, con nên đến phòng của Thùy Dương nằm nghỉ ngơi một lúc trước, ngàn lần vạn lần không được vì công việc mà gây tổn hại đến cơ thể:”

“Thùy Dương, con ngơ ngác ở đó làm gì? Còn không nhanh chóng đỡ chồng của con vào nghỉ ngơi?” Mẹ Nam nháy mắt với con gái.

Nam Thùy Dương hồi thần, cô hiểu chắc chản lúc này thuốc trong cơ thể của Nguyễn Cao Cường đã phát huy tác dụng. Tuy rằng hơi hồi hộp, nhưng đây là cơ hội duy nhất của cô.

“Cao Cường, anh trước hãy năm một lát, đợi khỏe rồi thì xử lý công việc vẫn chưa muộn” Nam Thùy Dương đỡ anh đi đến phòng của mình.

‘Vốn dĩ Nguyễn Cao Cường muốn từ chối, cho rằng bản thân không cần nghỉ ngơi, nhưng anh chẳng những cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mà còn có một luồng nhiệt bên trong cơ thể làm cho anh cực kỳ khó chịu.

Anh chỉ có thể để mặc Nam Thùy Dương dìu anh về phòng nằm xuống, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, anh chưa từng cảm nhận bao giờ.

Cho dù bình thường anh có làm việc quá mệt mỏi đi chăng nữa thì cũng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như thế này.

“Cao Cường à, anh nên nghỉ ngơi cho tốt một lát đi” Nam Thùy Dương ghé sát vào lỗ tai anh và nhẹ nhàng nói, giọng nữ vừa khe khẽ vừa dịu dàng dường như có thể làm yên ổn trái tim đang xao động của anh.

Anh bỗng mở mắt, chẳng hiểu tại sao người trước mắt lại bất ngờ biến thành Đào Hương Vi.

Anh mở miệng muốn gọi cô, nhưng anh lại phát hiện bản thân miệng khô lưỡi khô.

“Cao Cường? Anh có khỏe không?” Cô bất chợt dịu dàng với anh, còn đưa tay vuốt v3 trên mặt của anh, trong mắt đầy nỗi lo lắng vì anh.

Anh bất chợt giữ tay cô lại, dùng sức đè cô xuống, xoay người một cái đã đặt cô dưới cơ thể mình.

“Anh khỏe hay không, em không biết à?” Hơi thở của anh nặng nề, mùi hương trên người cô gái không ngừng mê hoặc bản thân anh.

Nam Thùy Dương bị anh đè ở dưới, hô hấp bắt đầu dồn dập, thuốc này của mẹ quá mức lợi hại, anh chưa từng chủ động như vậy với cô.

“Em…” Cô vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông phía trên đã mạnh mẽ cúi đầu xuống hôn cô.

Trái tim của cô ngay lúc này giống như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ấy vậy mà lại chủ động hôn cô!

Nụ hôn của anh nồng cháy như vậy, bá đạo như vậy, không đến bao lâu, cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc…