Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 846




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 846: Dùng Đào Hương Vi để uy hiếp

Trên khuôn mặt điển trai của Nguyễn Cao Cường không có một chút cảm xúc nào, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong bạc bão: “Hừ, anh cũng dám nghĩ thật.”

“Cái này có gì mà không dám? Hơn nữa không phải tôi dám nghĩ, mà là muốn làm vậy” Phạm Văn Đồng cười như không cười, nhìn anh.

“Anh muốn có cổ phần của tôi, chẳng lẽ là muốn nắm tập đoàn Nguyễn Cao trong tay?” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhắc nhở: “Vậy anh không cần muốn nữa đâu, số cổ phần nhiều nhất không năm trong tay tôi”

“Mấy cái này anh không cần quan tâm, nếu anh muốn cứu cô ta thì cứ làm theo lời tôi đi” Phạm Văn Đồng dừng lại một chút, sự tàn nhẫn nổi lên từ đáy mắt: “Dĩ nhiên, anh muốn mặc kệ cô ta, mặc xác cô ta bị xét xử thì có thể không cần để ý đến điều kiện của t Để xem Đào Hương Vi có phải điểm yếu của Nguyễn Cao Cường không.

Nét mặt Nguyễn Cao Cường bỗng sa sầm, toàn thân toát ra hơi lạnh mãnh liệt: “Anh tham gia giới giải trí là được rồi, tại sao còn muốn nhúng tay vào thương trường? Chẳng lẽ anh cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh?”

Phạm Văn Đồng nhướng mày: “Đúng, chưa chính thức giới thiệu thân phận của tôi cho anh nhỉ. Phạm Văn Đồng chỉ là nghệ danh của tôi thôi, tên tôi vốn là Phạm Quang Viễn, ba tôi là Phạm Kiến Quân, người đại diện theo pháp luật của công ty vật liệu xây dựng Thành Dương. Hai mươi năm trước ông ấy nhận một đơn hàng lớn của tập đoàn Nguyễn Cao, cũng vì chính đơn hàng này mà mất đi tính mạng, công ty đóng cửa, cửa nát nhà tan”

Hai mươi năm trước tập đoàn Nguyễn Cao vẫn do ba của Nguyễn Cao Cường quản lý, đương nhiên anh không rõ tập đoàn đã xảy ra chuyện gì khi đó.

“Ý anh là, cái chết của ba anh và sự đổ vỡ của gia đình anh là do tập đoàn Nguyễn Cao chúng tôi gây ra?” Bấy giờ Nguyễn Cao Cường mới hiểu ra rằng Phạm Văn Đồng đang báo thù.

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng mím chặt, không lên tiếng.

“Đúng rồi, nếu lần này anh cứu cô ta thì sẽ thành anh hùng cứu mỹ nhân, có khi cô ta sẽ cảm động, chấp nhận anh cũng không chừng?”

Phạm Văn Đồng lại nói.

“Dư Cẩm Tú đâu? Anh giấu bà ta ở đâu rồi?” Nguyễn Cao Cường khuôn muốn thảo luận chuyện tình cảm với anh ta.

Phạm Văn Đồng vẫn mỉm cười: “Dư Cẩm Tú nào? Người này có tồn tại đâu, anh cũng không phải không biết.”

“Anh bảo Đào Hương Vi ra sân bay đón bà ta mà?”

“Không sai, tôi đã bảo cô ta đi đón, nhưng không phải đón Dư Cẩm Tú, còn về việc bà ta là ai… Nếu anh và cảnh sát có thể tìm được thì sẽ biết thân phận của bà ta thì ta cười như một kẻ vô lại.

“A, đúng rồi, suýt thì quên nhắc anh, cho dù các anh tìm được bà ta, bà ta sẽ chỉ nói Hương Vi và bà ta là cùng một phe thôi, trừ khi…” Anh ta rướn người về phía trước, nhìn chằm chăm vào mắt Nguyễn Cao Cường, gắn từng chữ: “Anh đưa cổ phần cho tôi.”

Khuôn mặt Nguyễn Cao Cường nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt sâu không thấy đáy thoáng qua một tia chết chóc.

Ý của Phạm Văn Đồng rất rõ ràng, bất kế thế nào, Đào Hương Vi cũng sẽ bị kéo xuống nước, thậm chí là bị xét xử.

Trừ khi anh dùng cổ phần để đổi lấy mạng của cô ấy.

Nguyễn Cao Cường ra khỏi văn phòng của Phạm Văn Đồng, trở lại trong xe, sự âm u trên mặt vẫn chưa tiêu tan.

“Tổng giám đốc, phải làm sao đây? Cũng không thể để ta bị hắn uy hiếp chứ?” Nếu có thể, Mộ Dung Bạch muốn giết quách Phạm Văn Đồng đi cho xong.

Nguyễn Cao Cường không đáp lời, nhắm mắt xoa nắn mi tâm. Một bên là tập đoàn Nguyễn Cao, một bên là người phụ nữ mà mình không thể buông tay, câu hỏi lựa chọn này quá khó trả lời.