Chương 830: Gặp lại người quen
Hai người khách mà giám đốc thiết kế Peter của tiệm áo cưới đang tiếp đón không ngờ lại là Nguyễn Cao Cường và Nam Thùy Dương!
Cũng đúng, hai người đã sắp kết hôn nên tới đây thử áo cưới cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là Đào Hương Vi cảm thấy mình quá xui xẻo, đi làm người mẫu áo cưới còn bắt gặp được họ!
Lúc này Nguyễn Cao Cường cũng nhìn thấy Đào Hương Vị, vô ta đang mặc một bộ áo cưới đuôi cá làm tôn lên dáng người đồng hồ cát đầy quyến rũ của cô, những hạt ngọc trai được đính nơi cổ áo đầy sang trọng và cao quý.
Đây là lần đầu tiên Đào Hương Vi mặc áo cưới…
Nguyễn Cao Cường nhìn cô ta, hơi thất thần. Anh từng nghĩ đến việc kết hôn với cô ấy, cho cô ấy một hôn lễ thật lãng mạn, còn muốn tự mình thiết kế một bộ áo cưới cho cô ấy nữa.
Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ Đào Hương Vi mặc áo cưới cho mình xem, nhưng cả đời này, điều đó đều không thể xảy ra.
Bây giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy cô ấy mặc áo cưới, nhưng lại không phải vì anh.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nhìn cô ta quá nóng bỏng, Đào Hương Vi cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nam Thùy Dương thấy anh ta cứ sững sờ nhìn Đào Hương Vi thì trong lòng không khói nhói lên, ngay cả bản thân cô cũng là phụ nữ mà cũng không thể không dời mắt khỏi vẻ đẹp của Đào Hương Vi.
Giám đốc thiết kế Peter đang nói chuyện với Nguyễn Cao Cường, thấy anh ta thất thần nhìn về một phía thì cũng nhìn qua. khi thấy Đào.
Hương Vi đã thay áo cưới, Peter thầm ngạc nhiên vì khí chất của cô ta quá phù hợp với áo cưới mà mình thiết kết “Cô Hương Vi, chúc mừng cô đã trở thành người mẫu của tiệm áo cưới chúng tôi, tôi quyết định sẽ để cô chụp ảnh quảng cáo cho ba bộ áo cưới mới nhất của chúng tôi”’ Peter cũng mừng rỡ vì có thể tìm được một cô người mẫu thích hợp như Đào Hương Vi.
“Chị Vi, em đã nói chị sẽ được chọn mài! Chị mặc bộ áo cưới này vào nhìn đẹp quá trời, em tin rằng những ai chuẩn bị kết hôn mà nhìn thấy ảnh chụp của chị, họ đều sẽ muốn mua ngay thôi.” Phương Thảo hào hứng nói.
Đào Hương Vi không ngờ mình sẽ được chọn, đây vốn là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng có Nguyễn Cao Cường ở đây, cô ta không vui nổi.
“Cảm ơn ông đã chọn tôi” Đào Hương Vi lịch sự đáp lại lời khen của giám đốc thanh tra.
“Cô đến văn phòng của tôi chờ một lát nhé, tôi xử lý chuyện ở đây rồi sẽ qua ký hợp đồng với cô.” Peter nói.
“Vâng ạ” Đào Hương Vi đã muốn đi lắm rồi.
“Đợi đã!” Nam Thùy Dương đột nhiên gọi cô ta lại.
Nam Thùy Dương tiến thẳng về phía Đào Hương Vi, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô ta, nghiêm túc nhìn chiếc áo cưới mà cô ta đang mặc. Sau đó, Nam Thùy Dương nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, nói: “Cao Cường, em thích bộ áo cưới này, em có thể lấy nó không?”
Hôm nay Nguyễn Cao Cường đã đặc biệt cùng cô đến đây để chọn áo cưới, anh ấy nói rằng, cô muốn bộ nào anh ấy sẽ mua cho cô bộ đó.
Không chờ Nguyễn Cao Cường mở miệng, Peter đã lên tiếng: “Mắt nhìn của cô thật tốt quá, đây là một trong những bộ áo cưới mới nhất quý này của chúng tôi, chỉ có duy nhất một mẫu này thôi.”
Nam Thùy Dương nhìn chăm chằm vào Nguyễn Cao Cường, chờ anh ta lên tiếng.
Lúc này Nguyễn Cao Cường cũng đi tới, chỉ quan sát áo cưới trên người Đào Hương Vi như không quen biết cô ta, tiếp đó nói với Nam Thùy Dương: “Em thích là được.”
“Vậy em muốn thử bộ này, có được không?” Nam Thùy Dương lại hỏi.
Cô rất muốn nhìn xem Đào Hương Vi mặc đẹp hơn hay cô mặc đẹp hơn.
Peter lập tức trả lời: “Dĩ nhiên rồi.” Ngay sau đó, ông nói với Đào Hương Vi: “Cô mau thay nó ra đi”
Đào Hương Vi không biết tại sao Nam Thùy Dương lại nhằm vào chiếc áo cưới này, nhưng bây giờ người ta là khách, cô ta chỉ là một cô người mẫu áo cưới, sao ý kiến gì được?
Cô ta xoay người trở về phòng thử đồ, thay áo cưới ra dưới sự giúp đỡ của nhân viên tiệm.
“Kỳ lạ thật, trong tiệm có nhiều bộ như thế, tại sao cô ta lại đòi mặc bộ chị đang mặc chữ, chẳng lẽ là muốn so bì ai mặc đẹp hơn?” Phương Thảo biết chuyện giữa cô ta và Nguyễn Cao Cường nên cực kỳ tức giận, thấy bất công thay cho cô ta.
“Thôi nào, những lời này em nói ở đây thôi, đừng đem ra ngoài đấy nhé” Đào Hương Vi không mong dính dáng gì tới Nguyễn Cao Cường nữa.
“Chị đừng lo, em biết chừng mực mà”’ Phương Thảo đáp.