Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 800




Chương 800: Không dám tin

Lãnh Thiên Khuê nghe xong lời Dạ Hữu Khánh nói, cả kinh giật mình, nhìn anh với ánh mắt không dám tin.

Tuy rằng cô ấy đã không còn trí nhớ trước kia, nhưng nghe anh nói ba mẹ cô ấy đều đã mất trong tai nạn xe, cô ấy chỉ cảm thấy có cơn đau nhói tim xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cô ấy không cách nào ức chế bi thương trong lòng, nước mắt lập tức tràn mi: “Ba mẹ..” Cô ấy nghẹn ngào hô nhỏ.

Thấy cô ấy rơi lệ, Dạ Hữu Khánh thầm nắm chặt quả đấm, ngay sau đó anh ta lại đưa tay ôm cô ấy vào trong ngực, đau lòng vuốt đầu cô ấy, nhỏ giọng nói: “Đừng đau khổ quá, đó là chuyện không ai mong muốn, tôi nghĩ nếu bác trai bác gái biết cô còn sống, bọn họ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi”

Khi anh ta an ủi của cô ấy, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, trong lòng đang suy nghĩ sau này anh ta sẽ chăm sóc Lãnh Thiên Khuê thật tốt, như vậy vợ chồng nhà họ Lãnh mới có thể nhắm mắt.

Lãnh Thiên Khuê vô cùng khổ sở, cô ấy không biết mình nên nói gì cho phải, sau khi khóc một hồi cô ấy lại càng mệt mỏi hơn.

Dạ Hữu Khánh nâng mặt cô ấy lên nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô ấy: “Cô vừa mới tỉnh lại, không thể đau lòng thêm nữa, tạm thời nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ ở đây với cô”

Đột nhiên Lãnh Thiên Khuê nắm lấy tay anh ta, nhìn chăm chằm anh ta nói: “Anh sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?” Thời khắc này đột nhiên cô ấy cảm thấy vô cùng không an toàn.

‘Yết hầu Dạ Hữu Khánh hơi khô khốc, anh ta nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Đương nhiên sẽ không, tôi là vị hôn phu của cô, chờ khi cô khỏe rồi tôi còn phải kết hôn với cô, tôi muốn cô làm vợ tôi, chúng ta sống bên nhau cả đời”

Rốt cục những lời này của anh ta cũng khiến đáy lòng cô ấy yên ổn lại, ngoan ngoãn nghe lời anh ta nằm xuống nghỉ ngơi.

Dạ Hữu Khánh đắp kín mền giúp cô ấy, sau đó ngồi bên giường bệnh, hai tay nắm chặt với nhau, sau đó anh ta cứ ngồi như vậy nhìn cô ấy ngủ thiếp đi.

Anh ta cảm thấy hiện tại Lãnh Thiên Khuê rất ỷ lại vào anh ta, anh ta muốn làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho cô ấy.

Dạ Tuyết Hoa vừa nghe tin Lãnh Thiên Khuê tỉnh lại đã vội vã chạy đến bệnh viện.

“Hữu Khánh…” Bà ta vừa tiến vào đã muốn nói điều gì, nhưng Dạ Hữu Khánh lập tức vươn tay ngăn lại bà ta, bởi vì Lãnh Thiên Khuê mới ngủ không bao lâu.

Dạ Hữu Khánh thận trọng buông tay Lãnh Thiên Khuê ra, để tay cô ấy vào trong chăn, lúc này anh ta mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh, cuối hành lang, Dạ Hữu Khánh dừng bước.

Dạ Tuyết Hoa đi theo phía sau anh ta cũng dừng lại theo.

Bà ta khẩn cấp mở miệng hỏi: “Lãnh Thiên Khuê tỉnh rồi sao?”

Dạ Hữu Khánh xoay người đối mặt với bà ta, sau đó gật đầu: “Vâng”

Vẻ mặt Dạ Tuyết Hoa lập tức biến đổi: “Vậy cháu còn giữ cô ấy lại làm gì? Muốn đợi cô ấy khỏi hẳn rồi sau đó tới đòi mạng cháu hay là cướp tập đoàn Vinh Quang của cháu?”

“Tập đoàn Vinh Quang vốn là của cô ấy” Dạ Hữu Khánh đáp lại một câu như vậy.

“Cháu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Dạ Tuyết Hoa nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, trong ngực đã dâng trào ngọn lửa giận.

Dạ Hữu Khánh nhìn thẳng vào mắt bà ta, mặt không đổi ói: “Cháu nói tập đoàn Vinh Quang vốn là của nhà họ Lãnh, cũng thuộc về cô ấy”

Chỉ khi trơ mắt nhìn xe của cô ấy lật úp bay xuống vách đá, tưởng cô ấy sẽ chết ngay trước mắt anh ta, anh ta mới hoàn toàn hiểu được. Anh ta phí hết tâm tư giành được tất cả nhưng lại chẳng hề có ý nghĩa gì, tất cả những thứ đó vốn không thể nào sánh được với cô ấy.

Hiện tại thứ anh ta muốn chỉ có cô ấy mà thôi.

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên trong hành lang an tĩnh, Dạ Tuyết Hoa giận không chỗ phát tiết, trực tiếp tát anh ta một tát!

“Hiện tại cháu tỉnh táo rồi chứ? Cháu có biết mình đang nói gì không?” Bà ta bày ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Trên gương mặt Dạ Hữu Khánh xuất hiện dấu ngón tay, trán anh ta không khỏi nhíu lại, tỉa âm u nơi đáy mắt càng thêm thâm trầm.

“Cô, cháu rất tỉnh táo! Mời cô sau này đừng tùy tiện đánh cháu nữa”

Dạ Tuyết Hoa hừ lạnh: “Cô thấy cháu hồ đồ rồi, bị yêu nữ Lãnh Thiên Khuê mê hoặc mất hồn nên mới có thể nói ra mấy lời vô liêm sỉ như vậy”