Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 795




Chương 795: Ôm anh

“Với em, anh nói cho em biết lúc nào cũng là bất ngờ.”

Lâm Hương Giang không nhịn được nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Hà Tuấn Khoa cũng ôm cô. Sớm biết vậy anh đã không cần suy nghĩ nhiều làm gì, cứ nói cho cô biết càng sớm càng tốt là được.

Trong mắt Hà Tùng Nhân tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hai người bọn họ, anh ta khó có thể chấp nhận chuyện hai chân Hà Tuấn Khoa đã khỏi hẳn.

Hai người bọn họ còn dám ôm ấp ngay trước mặt anh ta, hoàn toàn không để anh ta vào trong mắt!

“Giả dối! Chắc chắn anh đã lắp chỉ giả, chân của anh đã bị phế đi lâu như vậy, không thể nào tốt được, không thể nào…”

Tâm tình của Hà Tùng Nhân còn kích động hơn mới vừa rồi, anh ta nhìn chòng chọc vào hai đùi Hà Tuấn Khoa.

Nghe được lời này của Hà Tùng Nhân, Lâm Hương Giang lại có chút bận tâm. Gô rời khỏi vòng ôm của Hà Tuấn Khoa, cúi đầu nhìn về phía hai chân anh.

Hà Tuấn Khoa biết cô đang suy nghĩ gì, đôi mắt đen của anh híp lại, nhìn về phía Hà Tùng Nhân: “Có phải giả hay không, chính mày tự đến nghiệm chứng đi” Anh có thể hào phóng cho anh ta kiểm tra.

Hà Tùng Nhân không cách nào nhìn ra manh mối gì từ trong ánh mắt anh, nhưng anh ta không cách nào tin tưởng chuyện chân của Hà Tuấn Khoa đã khôi phục lại!

“Được rồi! Ngay ở nơi này tôi sẽ vạch trần anh, để cô ấy nhìn xem cặp chân giả của anh!” Hà Tùng Nhân nhất thời quên mất bản thân mình đang đứng trên tầng thượng, lại vội vã muốn đi nghiệm chứng, đột nhiên lúc xoay người chân sơ sẩy, vậy mà lại bị trượt!

“A… Hương Giang cứu anh!” Thân thể Hà Tùng Nhân ngã ngửa ra sau, cả người bắt đầu rơi xuống lầu.

Lâm Hương Giang nghe thấy tiếng kêu cứu của anh ta, thần kinh căng cứng, lúc cô quay đầu nhìn lại anh ta đã rớt xuống…

Cô vô thức hô một tiếng: “Hà Tùng Nhân..”

Cho dù cô muốn cứu anh ta cũng không kịp nữa, ngay cả những vệ sĩ tương đối gần anh ta cũng không kịp phản ứng đi cứu anh ta.

Cô và Hà Tuấn Khoa vừa đi tới rìa sân thương đã nghe được giọng nói của Hà Tùng Nhân truyền từ phía dưới lên: “Lâm Hương Giang, cô nghe rõ cho tôi, dù tôi chết đi cũng sẽ biến thành quỷ quấn lấy cô…”

Phịch một tiếng, anh ta rơi trên mặt đất!

Một chớp mắt kia, Hà Tuấn Khoa đúng lúc đưa tay che kín mắt cô, không để cô nhìn thấy tình cảnh máu tanh bên dưới.

Mặc dù không thấy nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi bay tới từ trong không khí…

Hà Tùng Nhân, anh ta cứ chết như vậy sao?

Hà Tuấn Khoa gọi xe cứu thương tới, bác sĩ tuyên bố Hà Tùng Nhân đã chết ngay tại chỗ, không thể cứu được.

Ngã từ tầng thượng của nhà cao tầng xuống, đương nhiên là không có khả năng sống sót.

Thi thể của Hà Tùng Nhân được xe cứu thương mang đi, đưa tới nhà xác của bệnh viện.

“Không nghĩ tới anh ta lại chết như vậy” Lâm Hương Giang không khỏi cảm thán. Cô có thể nhìn ra Hà Tùng Nhân vốn không định nhảy lầu, nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Đây là do chính bản thân nó tự tạo ra.” Giọng nói của Hà Tuấn Khoa rất lạnh lùng, không có một chút đồng tình nào.

Cho dù Hà Tùng Nhân là cháu của anh.

Anh thầm than một tiếng, cuối cùng vẫn nói: “Cho dù anh †a đáng chết nhưng anh vẫn phải lo liệu lễ tang cho anh ta. Coi như đây là chút nhân từ cuối cùng của người chú út là anh đây” Dù thế nào đi nữa, Hà Tùng Nhân cũng là người nhà họ Hà.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Người chết là hết, chúng ta cũng không có gì phải thù hằn nữa. Huống chi..” Cô nhìn về phía chân anh, mỉm cười nói: “Hiện tại anh đã khôi phục bình thường”

Hà Tuấn Khoa đưa tay ôm cô vào ngực: “Bộ áo cưới trên người em cũng nên cởi ra rồi, càng nhìn càng chướng mắt.