Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 794




Chương 794: Anh muốn làm gì

“Hà Tùng Nhân, anh muốn làm gì? Không phải anh muốn dùng cái chết buộc tôi gả cho anh chứ?” Lâm Hương Giang nhìn Hà Tùng Nhân đang đứng ở rìa tầng thượng, cô không tin anh ta dám nhảy xuống.

Hà Tùng Nhân nhìn chăm chằm cô, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng, giọng nói khàn khàn: “Không sai, nếu như hôm nay cô không gả cho tôi, không hoàn thành hôn lễ này với tôi, tôi sẽ nhảy từ đây xuống”

A… Không ngờ anh ta lại dùng cái chết để uy hiếp cô thật!

“Anh tỉnh táo lại đi, tôi sẽ không bao giờ gả cho anh” Lâm Hương Giang nghĩ thầm, cô còn chưa tính sổ vụ thôi miên với anh ta, anh ta đã bức bách cô trước?

“Mày muốn chết thì nhảy xuống đi” Hà Tuấn Khoa thình lình nói ra một câu vô tình vô nghĩa như vậy, ánh mắt nhìn Hà Tùng Nhân không mang theo một chút nhiệt độ nào.

Dưới cái nhìn của anh, Hà Tùng Nhân làm nhiều chuyện tổn hại tới anh và Lâm Hương Giang như vậy, cho dù anh ta có chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.

“Các người đừng tưởng tôi không dám!” Hà Tùng Nhân cắn răng oán hận nói.

Hiện tại anh ta không thể chấp nhận được chuyện thuật thôi miên của bản thân mình đã thất bại, vì vậy anh ta mới dùng thủ đoạn cực đoan này để bức Lâm Hương Giang.

“Chúng tôi không muốn khuyên anh, anh muốn chết thì cứ nhảy, còn muốn sống thì tự mình trở về” Tuy rằng Lâm Hương Giang còn rất tức giận, nhưng cô chưa đến mức trơ mắt nhìn anh ta nhảy lầu ngay trước mắt cô, làm như vậy khác nào mình đã bức tử anh ta.

“Cô nói đi, cô có chịu kết hôn với tôi không?” Hà Tùng Nhân chỉ cần một đáp án.

Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào mắt anh ta, vô cùng kiên quyết cự tuyệt: “Anh đừng mơ thưởng, đời này tôi cũng khó có thể đồng ý với anh”

“Tốt, tốt..” Đột nhiên anh ta ngửa đầu cười ha hả, vẻ mặt gần như điên cuồng. Anh nở cười một hồi rồi mới dừng lại nhìn chằm chăm Lâm Hương Giang: “Đây là cô muốn bức tử tôi!

Lâm Hương Giang cô nhớ cho kỹ, hôm nay tôi chết ở nơi này là vì cô! Sau khi tôi chết đi biến thành quỷ, mỗi ngày tôi sẽ quấn quít lấy cô!”

Cho dù Lâm Hương Giang không tin trên đời này có quỷ thần tồn tại, nhưng cô vẫn bị vẻ mặt quỷ dị của anh ta dọa sợ hết hồn.

“Anh làm đủ chuyện xấu, nếu chết sẽ chỉ xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh, đừng mong có thể dây dưa cô ấy” Mỗi lần Hà Tuấn Khoa mở miệng đều có thể đả kích anh ta nặng nề.

Rốt cục ánh mắt Hà Tùng Nhân cũng nhìn về phía anh, thấy anh còn đang ngồi trên xe lăn, anh ta không khỏi cười nhạo: “Chú út, chú nói xem hôm nay chú phải dựa vào xe đẩy mới có thể đi lại. Một người tàn phế như chú dựa vào cái gì mà đòi mang hạnh phúc tới cho cô ấy?”

“Hà Tùng Nhân! Tuấn Khoa thành như vậy còn không phải do anh ban tặng sao, anh còn dám nhắc tới việc này?” Lâm Hương Giang chỉ hy vọng anh ta có thể mau chóng nhảy xuống, chết rồi coi như xong hết mọi chuyện!

“Lâm Hương Giang, cô xem chú ấy đi, hai chân đều tàn tật, vậy mà cô còn khăng khăng một mực với chú ấy. Chẳng lẽ cô muốn hầu hạ chú ấy tới ngày chết già sao? Cô đúng là đồ ngu!” Mỗi một câu mỗi một chữ của anh ta đều đang công kích Hà Tuấn Khoa, chỉ vì anh ta không muốn Hà Tuấn Khoa được thoải mái.

“Anh ấy sẽ tốt hơn, không cần anh quan tâm!” Lâm Hương Giang lạnh giọng trách mắng.

“Nếu chú ấy có thể có thể tốt..” Hà Tùng Nhân vừa nói được phân nửa đã dừng lại. Đột nhiên anh ta nhìn thấy gì đó, hai mắt trừng lớn, không dám tin nhìn về phía Hà Tuấn Khoa.

Lâm Hương Giang thấy dáng vẻ kỳ quái của anh ta cũng không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó cô cũng kinh ngạc giống hệt.

Lúc này, Hà Tuấn Khoa lại có thể đứng lên!

Thậm chí anh còn có thể đẩy xe đẩy ra, hai chân đứng vững trên mặt đất.

“Tuấn Khoa, anh..” Lâm Hương Giang nhìn về phía hai chân thon dài của anh, hoàn toàn không nhìn ra chân anh có vấn đề gì.

Anh nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Xin lỗi em, đã để em phải lo lắng lâu như vậy. Thật ra chân anh đã sớm lành lặn, chỉ có điều vì ngồi xe đẩy đã quen nên anh cứ ngồi mãi như vậy”

Hai tay Lâm Hương Giang che miệng lại, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà bật khóc lên. Cô rất vui vẻ, vui đến phát khóc!

“Sao em lại khóc?” Hà Tuấn Khoa đau lòng lau sạch nước mắt giúp cô: “Có phải do anh chưa kịp nói cho em biết nên em cảm thấy khó chịu không?”

Cô lắc đầu: “Không, em rất vui vẻ, anh có biết không, dù em nằm mơ cũng đang cầu khẩn anh có thể mau chóng khỏe lại” Lại nói tiếp, đây cũng là khúc mắc lớn nhất trong lòng cô.

“Anh cũng đang muốn tìm một thời gian thích hợp để nói cho em biết, cho em một bất ngờ” Ngay từ đầu Hà Tuấn Khoa đã tính toán như vậy, nhưng bây giờ Hà Tùng Nhân năm lần bảy lượt nói mấy lời kia hòng thích thích bọn họ, anh chỉ có thể nói trước cho cô biết.