Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 792




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 792: Hôn lễ lãng mạn

Lúc Lâm Hương Giang đi ra phát hiện hôn lễ này được bố trí rất lãng mạn, chỉ có điều chẳng có khách khứa nào tới chúc mừng cho hôn lễ của bọn họ.

Lẽ nào người nhà của anh không chấp nhận để anh ta cưới cô sao?

Ngay sau đó cô lại thấy được Hà Tuấn Khoa ngồi ở hàng đầu tiên. Anh đang nhìn cô với ánh mắt sắc bén vô cùng.

Trong lòng cô giật thọt, lúc này cô nào còn tính toán tới khách mời gì được nữa?

Chỉ cần có thể hoàn thành hôn lễ với Hà Tùng Nhân, thành vợ của anh ta, như vậy đã đủ rồi.

Chắc chắn người chú út của anh ta đang tìm cơ hội chia rẽ hai người bọn họ!

Nghĩ tới những chuyện này, cô lại càng kiên định bước tiến, từng bước từng bước đi về phía Hà Tùng Nhân đang chờ cô.

Chỉ chốc lát, cô đã đứng trước mặt Hà Tùng Nhân. Anh tự tay cầm lấy tay cô, thâm tình thành thực nhìn cô, sau đó nói: “Hương Giang, hôm nay em rất đẹp, có thể lấy em làm vợ là may mắn nhất đời này của anh”

Lâm Hương Giang xấu hổ rủ mắt: “Có thể gả cho anh cũng là hạnh phúc lớn nhất của em”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn bọn họ, thình lình thốt lên: “Trước khi lễ kết hôn bắt đầu, hai người xem lại nhật ký yêu đương đi”

Anh giơ tay lên, vỗ tay phát ra tiếng. Màn hình lớn sáng lên, bắt đầu phát hình.

Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn lại, Hà Tùng Nhân cũng nhìn sang, nhưng vẻ thâm tình trên mặt anh ta đã biến mất.

Anh ta nhíu chặt mày, có dự cảm xấu.

Lâm Hương Giang đang nghỉ ngờ không biết bọn họ có nhật ký yêu đương gì để phát ra? Chỉ thấy trên màn hình có một số tấm ảnh chụp, đây vốn không phải nhật ký gì hết.

Quá đáng hơn là những tấm ảnh kia cũng không phải ảnh bọn họ yêu đương, mà là ảnh mập mờ của một cặp nam nữ không biết tên!

Những tấm ảnh chụp kia kích thích con mắt cô, trong đầu lại có hình ảnh gì chợt lóe lên.

Đột nhiên cô ôm đầu, dáng vẻ rất thống khổ.

Cô nhất thời không chịu nổi, cả người ngã ngồi dưới đất, sắc mặt hết sức thống khổ.

“Hương Giang..” Hà Tùng Nhân đang muốn cúi người dìu cô đứng dậy, lại bị một luồng lực lượng bá đạo đẩy ra.

Hà Tuấn Khoa đã nhận ra Lâm Hương Giang có điểm gì đó không đúng. Giờ phút này trong lòng anh rất căng thẳng, có phải cô đã khôi phục trí nhớ rồi không?

Mãi đến khi thấy cô ngã ngồi xuống anh mới chạy vô đẩy Hà Tùng Nhân ra sau đó ôm cô lên!

Lâm Hương Giang ngồi trên đùi anh, ngước mắt thấy được khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được điêu khắc ra, trên mặt toàn là lo lắng dành cho cô. Cô vô thức thốt lên: “Tuấn Khoa…”

Cô chỉ dùng giọng nhỏ nhẹ thốt lên tên anh lại đủ để khiến trái tim đang thắt chặt của anh triệt để buông lỏng.

Anh biết, Lâm Hương Giang của anh đã trở về!

“Là anh” Anh đáp lại cô, giọng nam trầm thấp khó nén vẻ kích động.

Hà Tùng Nhân còn chưa phát hiện Lâm Hương Giang đã khôi phục lại, giận đùng đùng đi tới nói: “Chú út chú làm gì vậy? Hiện tại Hương Giang là vợ chưa cưới của cháu, chú mau trả cô ấy lại cho cháu đi”