Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 790




Chương 790: Nắm đấm

Hà Tùng Nhân mới vừa hỏi ra, anh ta mới nhếch miệng cười cười đã bị Hà Tuấn Kha túm cổ áo, theo sát mà tới là một nắm đấm cực kỳ hung ác trực tiếp đánh lên trên mặt anh ta!

“Mày đã tìm ai thôi miên cô ấy!” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa trở nên lạnh lẽo, chỉ hận không thể lập tức lấy mạng anh ta.

Trong miệng Hà Tùng Nhân đầy mùi máu tanh, anh ta oán hận phun ra một búng máu, tiếp đó lại phun ra một cái răng mới bị đánh gãy!

Một đấm của Hà Tuấn Khoa cũng không nhẹ, chỉ cần đấm thêm vài đấm nữa đã có thể đấm chết anh ta.

Hà Tùng Nhân thấy tức giận trong mắt chú út, không khỏi nở nụ cười: “Là tôi, tôi đã thôi miên cô ñ rõ tôi mà quên chú”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống: “Mày ở trong tù cũng không lo học làm người cho đàng hoàng, mà lại học được chiêu này?”

“A… Không thể nói như vậy. Lại nói tiếp, tôi cũng rất muốn cảm ơn các người đã đưa tôi vào ngục giam, nếu không sao tôi có thể học được mấy thứ này?”

Hà Tùng Nhân còn cố ý kề sát mặt tới trước mặt anh, dáng vẻ khiêu khích vô cùng: “Chú út, hiện tại có phải chú rất hối hận không?”

Anh ta lắc đầu, nói tiếp: “Chú có hối hận cũng vô ích, hôm nay người Hương Giang yêu là tôi, chú không thể ép cô ấy được” Anh ta cười đắc ý thốt ra.

Hà Tuấn Khoa siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay hắn lên dữ tợn. Anh đè ép lửa giận, không thể đánh chết anh ta như vậy, Lâm Hương Giang còn muốn gặp anh ta.

“Tùng Nhân..” Lúc này Lâm Hương Giang đã chạy ra, thấy khóe miệng anh ta có máu, mà Hà Tuấn Khoa lại đang níu lấy cổ áo anh ta, cô lập tức kinh hoảng nói: “Chú đánh anh ấy sao?”

Cô chạy tới đưa tay đẩy Hà Tuấn Khoa ra, sau đó căng thẳng bưng lấy mặt Hà Tùng Nhân. Thấy mặt anh ta đã sưng đỏ lên, cô không khỏi đau lòng nói: “Có phải rất đau không?”

Hà Tùng Nhân lắc đầu, nắm lấy tay cô thâm tình thành thực nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy em, ở cùng với em, anh có chịu vài đòn thì đã sao?”

“Tùng Nhân…” Nghe anh ta nói như vậy, Lâm Hương Giang càng thêm đau lòng vì anh ta, ngay sau đó, cô quay đầu vô cùng tức giận trừng Hà Tuấn Khoa, nói: “Chú có còn là chú út của anh ấy không? Sao chú có thể đánh anh ấy? Còn xuống tay nặng như vậy!”

Mặt Hà Tuấn Khoa trở nên âm tu, thấy cô quan tâm Hà Tùng Nhân như vậy, anh chỉ muốn đánh chết Hà Tùng Nhân!

Anh mím chặt môi trâm mặt không đáp lời, con ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hà Tùng Nhân.

Hà Tùng Nhân thừa dịp Lâm Hương Giang không chú ý tới anh ta mà cười lạnh đạp lại ánh mắt Hà Tuấn Khoa, đáy mắt là kiêu ngạo không cố ky.

Lâm Hương Giang nắm lấy tay Hà Tùng Nhân, sau đó lạnh lão liếc Hà Tuấn Khoa: “Mặc kệ chú làm cái gì, chúng tôi cũng sẽ không xa nhau!”

Hà Tùng Nhân lập tức phụ họa cô: “Đúng, cho dù hôm nay chú út có đánh chết cháu, cháu cũng phải ở cùng Hương Giang, cháu muốn kết hôn với cô ấy, muốn lấy cô ấy làm vợ”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy, con ngươi chợt co rụt lại, chỉ phút chốc đã nhíu chặt lấy anh ta. Chắc chắn anh ta đang cố ý nói mấy lời như vậy trước mặt Lâm Hương Giang!

Lâm Hương Giang nghe thấy lời anh ta nói, quả nhiên đã thuận theo ý nghĩ của anh ta, lập tức tỏ thái độ: “Tùng Nhân, anh muốn kết hôn với em thật sao?”

Hà Tùng Nhân thâm tình nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ừm, thật xấu hổ vì anh chưa kịp chuẩn bị cầu hôn” Anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô: “Hương Giang, xin em hãy gả cho anh đi”

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông khóe miệng còn vương tơ máu, người nhà của anh ta phản đối bọn họ ở cùng nhau như vậy mà anh ta vẫn liều lĩnh muốn kết hôn với cô, khiến cô cảm động muốn khóc.

“Anh… anh không sợ kết hôn với em rồi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà sao?” Cô sợ làm phiền anh ta.

“Chỉ cần có em là đủ, em là vợ anh, là người sẽ bầu bạn với anh vượt qua tháng ngày dài đằng đãng. Những người khác nghĩ thế nào anh không quan tâm” Hà Tùng Nhân nói lời âu yếm, đúng là ngứa da.

Lúc này Lâm Hương Giang càng cảm động hơn, viền mắt cũng đỏ bừng.

“Làm sao vậy? Em không nguyện ý gả cho anh sao?” Hà Tùng Nhân hỏi.

Cô vội vàng lắc đầu: “Không, em nguyện ý, em muốn làm vợ của anh, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn”

Đương nhiên Hà Tùng Nhân đồng ý ngay: “Được, ngày mai chúng ta kết hôn!”