Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 767




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 767: Xem xem cô còn cái gì

“Hiện tại tổng giám đốc Từ ra giá ba trăm tỷ, có còn ai ra giá cao hơn không?” Người ủng hộ hỏi.

Cũng không biết có phải tất cả mọi người đang nhường cho ông ta hay không, lúc này hoàn toàn không còn người nào ra giá.

Tổng giám đốc Từ cười lạnh nhìn chằm chăm Đào Hương Vi trên đài, không có Nguyễn Cao Cường làm chỗ dựa, ông ta cũng muốn nhìn xem cô còn cái gì?

Ông ta đang chờ người dẫn chương trình tuyên bố ông ta là chủ nhân mới của vương miệng, vậy mà đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp phá vỡ bình tĩnh.

“Sáu trăm tỷ” Nguyễn Cao Cường không nhanh không chậm thốt ra.

Đám người ở đây đều thầm hô lên, nhà Nguyễn Cao thật không phải đồn thổi, anh vừa ra giá đã trực tiếp nâng lên tới sáu trăm tỷ!

Nụ cười trên mặt tổng giám đốc Từ dần mất đi. Ông ta quay đầu lạnh lùng nhìn chäm chằm Nguyễn Cao Cường, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh. Chết tiệt, anh muốn cướp với ông ta sao?

Nguyễn Cao Cường vốn không thèm nhìn tổng giám đốc Từ, anh chỉ nhìn Đào Hương Vi, hay nói đúng hơn là nhìn vương miện cô đang đội trên đầu.

“Cao Cường, vương miện quá mắc, hay là thôi đi” Nam Vân không dám tưởng tượng anh lại vì cô ta mà mua một vật xa xỉ quý trọng như vậy.

“Chút tiền ấy chẳng đáng là bao, chỉ cần cô thích” Nguyễn Cao Cường hờ hững nói với cô ta.

Tổng giám đốc Từ đè nén lửa giận nơi ngực, kìm chế không để mình mắng ra miệng. Thực lực quái gì, còn không phải dựa vào vốn liếng nhà họ Nguyễn Cao sao!

“Vậy không biết tổng giám đốc Cường dùng giá cao để lấy được vương miện này là tặng cho người bên cạnh, hay là…

tặng cho tình nhân cũ trên đài?” Tổng giám đốc Từ cố ý nói như vậy. Trong số người ở đây, có người nào không biết chuyện xấu giữa anh và Đào Hương Vi?

Tất cả mọi người nhìn về phía Nguyễn Cao Cường cùng với Đào Hương Vi trên đài. Buổi catwalk châu báu hôm nay thật đặc sắc.

Đào Hương Vi không nghĩ tới bản thân mình chỉ đến làm người mẫu lại có thể gặp phải nhiều chuyện như vậy. Nếu không phải cô muốn lấy được thù lao, chắc chắn lúc này cô đã tháo vương miệng xuống rời khỏi đây.

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng cười: “Mắc mớ gì tới ông?”

Một câu khiến tổng giám đốc Từ cạn lời.

Tổng giám đốc Từ chỉ có thể đè nén tức giận cười lạnh, Nguyễn Cao Cường, mày chờ đấy!

“Như vậy, chủ nhân của vương miện đính kim cương hồng này chính là tổng giám đốc Cường. Xin chúc mừng tổng giám đốc Cường!” Người dẫn chương trình vừa thốt ra lời này, đám người ở dưới đài đều vỗ tay.

“Hiện tại xin mời cô Đào Hương Vi đích thân trao vương miện vào tay tổng giám đốc Cường” Người dẫn chương trình nói tiếp.

Đào Hương Vi không khỏi cả kinh. Đây không phải chuyện của nhân viên phục vụ hoặc của nhân viên phía thương hiệu sao?

Dưới ánh nhìn soi mói của vô số người, cô không thể làm chuyện quá khác người.

Cô được nhân viên đỡ lấy đi xuống đài, sau đó đi tới chỗ Nguyễn Cao Cường.

Bước chân cô đang tới gần anh nhưng lòng cô lại có xung động muốn xoay người rời đi, cô cũng không biết mình đã bước đến trước mặt anh bằng cách nào.

Đôi mắt đuôi phượng u ám của Nguyễn Cao Cường thờ ơ quan sát cô, khóe mắt hay đuôi lông mày đều đầy vẻ trêu tức.

“Tổng giám đốc Cường, đây là vương miện ngài đấu giá được” Nhân viên công tác cười nói.

Đào Hương Vi gỡ vương miện xuống đưa tới cho anh.

Nguyễn Cao Cường không nhận lấy. Sau khi nhìn cô vài lần anh lại nói: “Đội lên giúp cô ấy đi” Anh chỉ Nam Vân bên người anh.

“A? Không cần… Không cần phiền phức cô Đào..” Nam Vân nhỏ giọng nói.

“Không sao, tôi bỏ tiền, để bọn họ phục vụ một chút cũng rất bình thường” Nguyễn Cao Cường làm ra vẻ hiển nhiên.