Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 763




Chương 763: Che nửa mặt

Một bên mặt của cô ta đã bị hủy, hôm nay chỉ có thể xõa tóc che nửa bên mặt.

Nguyễn Cao Cường đã nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, cô ta còn dọn vào biệt thự của anh ở, tất nhiên cô ta cũng không cần đau lòng quá mức.

Cô ta ngồi trong phòng khách, nghe phía ngoài có tiếng xe lái trở về, không khỏi mừng rỡ nói: “Có phải tổng giám đốc Cường đã trở lại rồi không?”

Người hầu đứng bên cạnh trả lời: “Vâng, tổng giám đốc Cường trở về ăn cơm chung với cô: Trên mặt Nam Vân lập tức lộ ra ý cười, thậm chí trong lòng cô ta còn có cảm giác hạnh phúc. Cô ta cảm thấy mình đã là vợ của anh, đang chờ anh tan việc về nhà cùng ăn tối.

Chỉ chốc lát, người đàn ông anh tuấn nho nhã đã đi vào.

Cô ta lập tức tiến lên chào đón. Vào lúc anh cởi áo khoác âu phục cô ta còn chủ động nhận lấy: “Tổng giám đốc Cường, anh trở lại rồi”

Nguyễn Cao Cường hơi gật đầu: “Ừm” Suy nghĩ một chút, anh bất ngờ nói với cô ta: “Sau này lúc ở nhà cô cứ trực tiếp gọi tôi là Cao Cường, không cần khách khí như thế”

Nam Vân ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt lộ ra vẻ mừng thầm: “Tôi… có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, sau này cô cứ coi tôi như người nhà của cô” Anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho cô ta, đó chính là đối xử với cô ta như em gái mình.

Trong lòng Nam Vân rất vui vẻ nhưng mặt ngoài vẫn cố gắng khắc chế, có chút e lệ hô một tiếng: “Cao Cường…”

Nguyễn Cao Cường gật đầu: “Đói chưa? Có thể dọn cơm rồi chứ?”

“Vâng, tôi đang chờ anh” Nam Vân cong khóe môi lên, cười ngọt ngào.

Hai người cùng đến phòng ăn. Sau khi ngồi xuống, người hầu bưng đồ ăn lên.

“Hôm nay tôi đã học nấu ăn với đầu bếp. Sau này anh muốn ăn gì cứ nói trước với tôi một tiếng, lúc anh trở về tôi nhất định sẽ nấu cho anh” Đột nhiên Nam Vân cất lời.

Nguyễn Cao Cường cau mày: “Cô không cần làm mấy việc này, cô chỉ cần an tâm ở đây dưỡng thương, hoặc làm mấy chuyện khiến cô vui vẻ”

“Nấu ăn cho anh là chuyện vui vẻ mà, tôi không muốn ăn không ngồi rồi ở nhà” Nam Vân rất chăm chú nhìn anh nói.

Nguyễn Cao Cường suy nghĩ một chút, cảm thấy nên để cô ta làm một vài chuyện nếu không cứ rảnh rỗi mãi cô ta lại suy nghĩ lung tung. Nhất là hiện tại cô ta đã bị hủy dung, lại càng dễ bi quan.

Vì vậy anh gật đầu: “Vậy được rồi, chẳng qua lúc cô nấu ăn phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương”

“Tôi còn chưa đần như vậy” Nam Vân mỉm cười nói.

Lúc này, người hầu đưa một tấm thiệp mời tới: “Tổng giám đốc Cường, thiệp này mới được đưa tới”

Nguyễn Cao Cường nhận lấy mở ra xem, là một tấm thư mời tới hội triển lãm châu báu.

Anh ta nhìn về phía Nam Vân đang ngồi tại đối diện, đột nhiên nói: “Tôi thấy cô cứ buồn bực trong nhà mãi cũng không tốt, hay tôi đưa cô ra ngoài giải sầu một chút đi”

Nam Vân nghe vậy lại kinh ngạc nhìn anh, chần chờ nói: “Tôi… có thể đi ra ngoài sao?”

Anh không nhịn được bật cười: “Tôi cũng không nhốt cô, cô muốn đi ra ngoài lúc nào cũng được, chỉ xem cô có muốn đi hay không thôi.”

Nếu là anh dẫn cô ta đi giải sầu, đương nhiên cô ta muốn đi…

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?” Cô ta tò mò hỏi.

Nguyễn Cao Cường giơ giơ thiệp mời trong tay lên: “Dẫn cô đi xem triển lãm châu báu, cô cứ coi như cô là bạn gái của tôi” Anh nghĩ mình cần đưa cô ta đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều một chút, miễn cho cô ta vì dung mạo của mình mà nghĩ quẩn.

Nói thật, Nam Vân vẫn cảm thấy sợ hãi không muốn bước ra khỏi cánh cửa này. Cô ta sợ người khác thấy gương mặt cô ta, nhưng lại không cự tuyệt nổi sự mê hoặc khi làm bạn gái của anh.

Cô ta nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Được, tôi đi với anh”