Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 750




Chương 750: Chê bai

“Chỉ dựa vào thái độ này của anh, nếu em là cô ấy em cũng sẽ kiện anh. Lâm Hương Giang chê bai nói.

“Em bớt nói mát đi, nếu như Hà Tuấn Khoa cưỡng bức em, em sẽ kiện anh ta sao?” Trong nụ cười lạnh của Nguyễn Cao.

Cường tràn ngập khinh bỉ.

Lâm Hương Giang nhướng mày liếc xéo anh: “Có đôi khi anh ấy hơi bá đạo một chút, có điều anh ấy sẽ không làm ra chuyện như cầm thú kiểu vậy” Thân là phụ nữ, cô đứng về phía Đào Hương Vi.

Nguyễn Cao Cường vẫn khinh miệt cười lạnh như cũ: nhất em nên cầu khẩn anh ta vĩnh viễn không bao giờ đối xử với em như vậy.”

“Anh ấy vĩnh viễn sẽ không!” Lâm Hương Giang vô cùng kiên định trả lời anh.

Nguyễn Cao Cường lười tranh luận với cô, lại rót cho mình một ly nước uống.

Lâm Hương Giang nhìn vẻ mặt anh: “Này, anh có cần em ra mặt giúp anh một chút không?”

Dựa vào suy nghĩ này của anh, cô sợ anh sẽ bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu mến.

Nguyễn Cao Cường tò mò nhìn về phía cô: “Em định giúp anh kiểu gì?”

“Rất đơn giản, anh cứ nói rõ tình huống của anh với Hương Vi đi, kể cả lý do vì sao năm đó anh lại nhẫn tâm chia tay với cô ấy…

Sắc mặt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, cự tuyệt ngay: “Không cần, không cần em lắm chuyện”

“Không cần thật? Vậy anh chớ trách em không nhắc nhở anh, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, rất có thể cô ấy sẽ bị người đàn ông khác cướp mất”

Nguyễn Cao Cường híp mắt: “Điểm này em yên tâm, sẽ không.”

“Anh tự tin như vậy? Cô ấy lăn lộn trong giới giải trí, rất dễ bị người đàn ông khác nghiền ép. Nếu không có tài nguyên, rất có thể cô ấy sẽ bị ép phải tiếp nhận quy tắc ngầm” Cô kể tất cả những nhân tố có khả năng cho anh nghe.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường càng ngày càng trầm, anh ngược lại không nghĩ những thứ này.

Cho dù cô đã đồng ý sẽ tiến tới với Phạm Văn Đồng, cũng đã nói sẽ không tìm cha dượng cho Vân Nhi, nhưng điều đó không có nghĩa bên cạnh cô ấy sẽ không còn người đàn ông nào khác.

Còn có những tình huống Lâm Hương Giang vừa nói, rất có khả năng cô sẽ bị quy tắc ngâm.

Lâm Hương Giang thấy anh trầm mặt im lặng không nói, lại nói tiếp: “Em nói không sai chứ? Anh có thể yên tâm để cô ấy ở bên ngoài không chỗ nương tựa, còn mang theo một đứa bé sao?”

Đột nhiên Nguyễn Cao Cường có chút tức giận, anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Còn không phải do em lúc đầu đã dung túng cho cô ấy vào giới giải trí gì đó sao!”

Lâm Hương Giang bị câu nói này của anh làm nghẹn họng, ngừng lại mấy giây sau mới thốt ra: “Tốt lắm, là lỗi của em, anh trách em đi, cho nên không phải bây giờ em đang muốn giúp anh sao?”

“Không cần em giả mù sa mưa, em quản con em và người đàn ông của em cho tốt đi là đủ” Nguyễn Cao Cường dứt lời lại đứng dậy muốn đi.

Đúng lúc này, Bùi Lăng Sen bưng điểm tâm ra: “A? Không phải con nói muốn ăn điểm tâm bằng hoa tươi mẹ làm sao?

Sao lại rời đi?” Bà ấy không được vui lắm.

Nguyễn Cao Cường đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm đặt trong miệng cắn một cái: “Mẹ, công ty của con còn rất nhiều chuyện cần xử lý, lần sau con lại tới thăm mẹ” Nói xong anh cất bước đi.

“Ôi, thăng nhóc này!” Bùi Lăng Sen hừ một tiếng: “Không ăn thì thôi, chúng ta ăn” Bà ấy đặt điểm tâm tới trước mặt Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang mỉm cười nói: “Đúng, mẹ đừng quan tâm tới anh ấy nữa, anh ấy rất bận rộn.”

Cô ở đây ăn điểm tâm, sau đó lại hàn huyên một hồi lâu với mẹ, mãi đến khi Hà Tuấn Khoa tới đón cô cô mới rời đi.

Trước cổng nhà họ Nguyễn Cao, Hà Tuấn Khoa đứng ở bên cạnh xe nhìn Lâm Hương Giang ôm con gái ra, anh chủ động tới đón.

“Gia Bảo, con xem ba tới đón chúng ta này”

“Ba..” Hiện tại Gia Bảo chỉ biết gọi mẹ và ba. Con bé vươn bàn tay nhỏ béo ị tới, lộ vẻ đã nhận ra anh.

Hà Tuấn Khoa ôm lấy cô, hôn một cái lên mu bàn tay cô: “Tới chơi với bà ngoại có vui không?”

“Đương nhiên là vui rồi, bà ngoại còn làm nước hoa cho Gia Bảo, đúng không?” Lâm Hương Giang cười híp mắt nói.

“Nói như vậy bà ngoại cũng rất thích Gia Bảo”

“Con gái của chúng ta vốn dễ được người ưa thích như vậy” Lâm Hương Giang không hề khiêm tốn chút nào.