Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 743




Chương 743: Trao đổi

“Nếu như cô ký hợp đồng này, tôi cũng sẽ ký hợp đồng của cô” Nguyễn Cao Cường tiếp tục nói.

Đào Hương Vi bật cười, cô phục anh luôn rồi, anh đã trở nên vô lại như vậy từ lúc nào?

“Được, vậy thì cùng nhau ký đi” Chỉ cần có thể nhận được quyền nuôi dưỡng con gái, đối với cô có ký hợp đồng này cũng chẳng có tổn thất gì. Huống chỉ giữa cô và Phạm Văn Đồng vốn không có quan hệ yêu đương.

Dưới sự chứng kiến của Nguyễn Cao Khải, bọn họ quyết định hợp đồng xong sau đó đều tự kí tên, cuối cùng đều tự điểm chỉ.

Đào Hương Vi cầm hợp đồng đã ký tên, cô đã lấy được quyền nuôi dưỡng con gái, cho dù không thể khiến Nguyễn Cao Cường phải ngồi tù nhưng cô vẫn cảm thấy đáng giá.

Dù sao con gái mới là người thân thiết ruột thịt của cô.

“Vân Nhi, đi với mẹ thôi.” Cô nắm tay con gái.

“Mẹ, mẹ chờ con một chút.” Vân Nhi nguyện ý đi cùng với cô, nhưng cô bé muốn tạm biệt ba.

Cô bé chạy đến trước mặt Nguyễn Cao Cường, vươn cánh tay ôm lấy anh: “Ba, con đi với mẹ trước, nếu ba có rảnh rỗi thì phải tới thăm con đấy” Có thể nhìn ra được cô bé rất luyến tiếc ba mình. Cô bé rất muốn ba mẹ có thể ở cùng nhau, nhưng cô bé không nói, cô bé cũng thông cảm cho bọn họ.

Đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng lần đầu tiên Nguyễn Cao Cường cảm thấy sâu trong lòng trở nên mềm mại, anh cũng luyến tiếc con gái.

“Được, ba sẽ đi thăm con.”

“Sau này con và mẹ đều không ở bên cạnh ba, ba phải chăm sóc tốt cho bản thân mình” Giọng nói của cô bé mềm nhữn lại càng khiến lòng anh khó chịu hơn.

“Không cần lo lắng cho ba, không ai có thể đánh ngã ba con được.” Anh sờ sờ đầu Vân Nhi, sau đó để cô bé đi cùng với mẹ.

Đào Hương Vi thấy con gái thích Nguyễn Cao Cường như vậy, trong lòng lại có chút khó chịu. Ở trong lòng con gái, cô đã không còn là duy nhất.

Nguyễn Cao Cường không tiễn hai mẹ con ra cửa, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở cửa, u ám nơi đáy mắt anh càng ngày càng đậm.

“Không nên nhìn nữa, có nhìn nữa bọn họ cũng sẽ không trở về. Cháu phải thu liễm tâm tư của mình cho kỹ, vĩnh viễn không cần nghĩ tới chuyện qua lại với người phụ nữ này”

Nguyễn Cao Khải lạnh giọng nhắc nhở.

Nếu không phải Đào Hương Vi là mẹ của Vân Nhi, ông ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một lần, người phụ nữ này không thích hợp với cháu của ông ta.

Nguyễn Cao Cường nhếch môi không nói gì, chỉ trong một đêm, vậy mà anh đã mất đi hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.

Nơi cổng lớn nhà họ Nguyễn Cao, Phạm Văn Đồng bị ngăn ở cổng.

“Các người tránh ra, tôi muốn đi vào cứu người! Nếu Hương Vĩ xảy ra chuyện gì, các người chính là đồng lõa!” Anh ta rùm beng lên với bảo vệ.

Mặc kệ anh ta ầm ï cỡ nào, bảo vệ cũng không cho anh ta đi vào, không phải người nào cũng có thể xông vào nhà họ Nguyễn Cao.

Đào Hương Vi nắm tay con gái đi ra, nghe được bọn họ đang tranh cãi.

“Phạm Văn Đồng?” Cô đi ra ngoài rồi, lúc này tranh chấp mới ngừng hẳn.

“Hương Vi, em không sao chứ? Nguyễn Cao Cường không làm gì em chứ?” Anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

Cô lắc đầu: “Em không sao”

Phạm Văn Đồng thấy cô nắm tay con gái, không khỏi nghi ngờ: “Vân Nhi? Nguyễn Cao Cường chịu giao quyền nuôi dưỡng con cho em rồi sao?”

Đào Hương Vi gật đầu: “Chúng ta lên xe rồi hãy nói.”

Phạm Văn Đồng nhìn nhìn nhà họ Nguyễn Cao phía sau, không ai đuổi theo ra, nói như vậy Nguyễn Cao Cường thật sự bồi thường con gái cho cô?

Trở về trong xe, Phạm Văn Đồng nghe xong lời Đào Hương Vi nói, giật mình không thôi: “Em nói em và Nguyễn Cao Cường đã ký hợp đồng, em không kiện anh ta nữa?”

“Ừm” Cô gật đầu.

“Sao em có thể… Tự nhiên Phạm Văn Đồng vội vã hẳn lên, nhưng khi nhìn thấy cô bé bên cạnh, lời đến yết hầu lại kẹt lại.