Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 741




Chương 741: Muốn lên tiếng

Nguyễn Cao Cường cứ nhìn người phụ nữ đối diện như vậy, không có ý muốn lên tiếng.

Khóe miệng Đào Hương Vi cong lên lộ ra nụ cười đùa cợt: “Ông cụ Nguyễn Cao, đây là ý của cá nhân ông, ông không cần ép buộc anh ta.”

Ít nhiều gì cô cũng hiểu rõ người đàn ông này bá đạo khó chơi cỡ nào, chỉ có khi để anh ngồi tù cô mới có thể sống ngày tháng an bình.

Nguyễn Cao Khải lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nói lại lần nữa: “Thế nào, lẽ nào cháu thực sự muốn ngồi tù, để lão già khọm là ông đây đi tiếp quản tập đoàn? Không cần chờ khi cháu rời khỏi nhà lao, ông đã chết trên bàn làm việc!”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày lại: “Ông nội…”

“Cháu nói với con bé đi! Không phải cháu đã quyết định rồi sao?” Giọng điệu của Nguyễn Cao Khải nặng nề hơn không ít.

“Không cần buộc anh ta, cho dù anh ta có làm như vậy thật, tôi cũng sẽ không ngừng kiện anh ta.” Cô không đồng ý với điêu kiện của ông cụ.

Chuyện này cũng quá lợi cho Nguyễn Cao Cường rồi, anh phải đi ngồi tù bị trừng phạt mới đúng!

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía người phụ nữ lạnh lùng vô tình kia, rốt cục cô hận anh tới mức nào?

“Cô cứ muốn tôi phải ngồi tù như vậy sao?” Anh cất giọng khàn khàn hỏi ra một câu như vậy, đôi mắt đuôi phượng sâu thẩm nhìn thẳng vào cô.

Đào Hương Vi mím chặt môi, ngoại trừ ngồi tù, còn có hình phạt nào tốt hơn để nghiêm phạt anh sao?

“Đúng, chỉ có như vậy anh mới không đến quấy rầy tôi nữat”

“Cho dù tôi có bị tù, chẳng qua cũng chỉ là chuyện bốn năm năm, chờ tôi ra rồi cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?” Anh cười lạnh nói.

Ánh mắt Đào Hương Vi trầm xuống: “Anh… Cô nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt anh, chỉ cần anh không chết, cô sẽ phải làm con mồi của anh cả đời sao?

Bầu không khí cứng lại, lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy về phía Đào Hương Vĩ: “Mẹ, mẹ không nên kiện ba, mẹ đừng bắt ba phải ngồi tù có được không?”

Là Vân NhiI Đào Vân Nhi ôm lấy chân cô, ngẩng đầu giương mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy khát cầu: “Mẹ, nếu mẹ để ba ngồi tù, con sẽ không có ba nữa”

Trái tim Đào Hương Vi như bị mũi tên nhọn đâm rách, đau đớn vô cùng. Cô nhìn con gái, nói không ra lời.

Đào Vân Nhi đau lòng nói: “Hiện tại tất cả mọi người đều đang chê cười con, nói mẹ ép ba ngồi tù, nói ba là tội nhân…”

Thân thể Đào Hương Vi chấn động, cô một lòng muốn Nguyễn Cao Cường ngồi tù, lại quên anh là ba của Vân Nhi!

Mẹ của mình lại tống ba mình vào tù, chuyện này truyền ra ai cũng có thể chê cười con bé.

Cuộc sống tương lai của con bé sẽ đau khổ tới mức nào, sẽ phải gánh chịu bao nhiêu tổn thương tâm lý, điểm này cô thật không nghĩ tới!

Vân Nhi còn đang lắc tay cô, bắt đầu cầu tình thay cho ba cô bé: “Mẹ, van cầu mẹ đừng bắt ba phải ngồi tù nữa có được không?”

Cô cúi đầu nhìn con gái, Nguyễn Cao Cường đối xử với Vân Nhi rất không tồi, nếu không con bé đã không xin tha cho anh.

Thế nhưng…

Cô bắt đầu giãy giụa, cô không muốn bỏ qua cho Nguyễn Cao Cường một cách dễ dàng như vậy, nhưng cũng không muốn con gái bị tổn thương.

“Chỉ cần cô từ bỏ không kiện Cao Cường, tôi bảo đảm sau này nó sẽ không tiếp tục tìm cô nữa. Nếu như nó đi tìm cô, tôi nhất định sẽ đánh gãy hai chân nó!” Nguyễn Cao Khải nhìn ra do dự của cô, lập tức nói ra lời này.

Đào Hương Vi nhìn con gái đang khẩn cầu trước mắt, lại liếc mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, nghĩ đến những lời ban nãy anh nói, sau khi ra ngục còn có thể tìm cô, không bằng để ông cụ Nguyễn Cao làm người bảo đảm. Như vậy cô cũng có thể đoạn tuyệt khả năng bị anh quấy rầy.

Cô nghĩ thật lâu mới thốt ra: “Tôi còn một điều kiện, nếu các người đồng ý với tôi, tôi sẽ không kiện anh ta nữa”

“Điêu kiện gì?” Nguyễn Cao Khải hỏi.

“Tôi muốn quyên nuôi dưỡng Vân Nhi.” Cô gắn từng chữ.

Trong đôi mắt đuôi phượng của Nguyễn Cao Cường chợt lóe lên tia u tối: “Không thể nào!” Đoạn tuyệt quan hệ với cô cũng thôi đi, ngay cả con gái cũng mất? Vậy anh còn lại cái gì?