Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 740




Chương 740: Tìm cô tính sổ

Ngay từ đầu, Đào Hương Vi cho răng là Nguyễn Cao Cường phái người tìm cô gây sự, dù sao thì anh cũng đã được bảo lãnh ra ngoài, ät hẳn chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là tìm cô tính sổ.

Phạm Văn Đồng cũng nghĩ như vậy, lập tức ngăn cản cô: Em không nên đi gặp anh ta, anh ta có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy với em, ai biết anh ta có thể tiến thêm một bước làm tổn hại em sâu hơn không?”

Đào Hương Vi cũng sợ điểm này, cô không muốn gặp anh nữa.

“Yên tâm đi, cho dù muốn gặp, em cũng sẽ chỉ gặp anh ta trên toà!” Cô muốn đích thân nhìn anh bị quan toà định tội, sau đó bị giam vào tù.

Phạm Văn Đồng thấy cô không dao động, xem như an tâm hơn một chút.

Đào Hương Vi lập tức đi ra ngoài nói với người mà nhà họ Nguyễn Cao phái tới: “Các người trở về nói cho Nguyễn Cao Cường biết, tôi sẽ không thâm gặp mặt anh ta, chúng ta gặp nhau trên toà án”

Cô nói xong lại xoay người muốn đi, thế nhưng người kia lập tức nói: “Không phải cậu Nguyễn Cao muốn gặp ngài, là ông cụ nhà chúng tôi.”

Bước chân Đào Hương Vi ngừng một lát, không hiểu quay đầu: “Ông cụ Nguyễn Cao?”

“Đúng vậy”

Đào Hương Vi nhíu mày. Ông cụ Nguyễn Cao muốn gặp cô hẳn cũng chỉ vì chuyện của Nguyễn Cao Cường. Lẽ nào ông ta muốn dùng thế lực nhà họ Nguyễn Cao áp chế cô, muốn cô từ bỏ việc kiện Nguyễn Cao Cường?

Cho nên bất kể là ai, chỉ cần là người nhà họ Nguyễn Cao, cô không thể gặp.

“Xin lỗi, tôi không muốn gặp ông ấy”

Chỉ có điều cô bị hai vệ sĩ áo đen cản đường, người ban nấy nói: “Vậy chúng tôi chỉ có thể đắc tội”

Hai vệ sĩ một trái một phải túm lấy cô, cưỡng ép kéo cô lên xe.

“Này! Người nhà họ Nguyễn Cao các người đều không coi vương pháp ra gì như vậy sao!” Đào Hương Vi vừa sợ vừa giận, một mình cô không cách nào chống lại vệ sĩ, lập tức bị kéo lên xe.

Phạm Văn Đồng đứng cách đó không xa thấy tình huống không ổn, lập tức đi tới muốn giải cứu cô, nhưng anh ta vẫn chậm một bước.

“Hương Vi!” Trơ mắt nhìn cô bị cưỡng ép mang đi, Phạm Văn Đồng cũng vội vã, lập tức đi lái xe của mình đuổi theo sau.

Đào Hương Vi bị dẫn tới nhà họ Nguyễn Cao. Cho dù cô phản kháng thế nào cũng không thể không đi gặp ông cụ Nguyễn Cao .

Cô bị đẩy mạnh vào phòng khách, vừa tiến vào đã thấy ông cụ ngồi trên ghế chủ vị.

Mái tóc ông ta đã hoa râm, cả người gầy đến hơi đáng sợ, nhất là đôi mắt già nua kia sắc bén vô cùng, khi nhìn chăm chằm cô lại khiến cô run lên.

“Đến đi” Nguyễn Cao Khải mở miệng, giọng nói mang theo tang thương.

Đào Hương Vi không thấy Nguyễn Cao Cường ở đây, thần kinh căng thẳng mới nới lỏng hơn chút. Cô nhìn về phía ông lão đối diện: “Ông Nguyễn Cao, nếu như ông tìm cháu là muốn nói cháu không nên kiện Nguyễn Cao Cường nữa, vậy cháu khuyên ông nên ngừng lại đi”

Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không muốn nói nhảm quá nhiều.

Đôi mắt tang thương của Nguyễn Cao Khải nhìn chằm chăm cô, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Nếu như tôi muốn nói cho cô biết, Cao Cường đã đồng ý từ nay về sau sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô, sẽ không đi tìm cô nữa?”

Đáy lòng Đào Hương Vi chấn động, không dám tin nhìn về phía ông ta, sau đó cô lại cười lạnh lắc đầu: “Anh ta sẽ không làm như vậy”

Nguyễn Cao Khải cũng không muốn nói thêm lời gì với cô, tăng cao âm điệu nói: “Cao Cường, cháu ra đây: Tim Đào Hương Vi co rụt lại, Nguyễn Cao Cường cũng ở đây?

Chỉ chốc lát cô đã thấy anh đi ra. Lúc này anh mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, trên người là khí chất tự phụ đạm nhã không khác ngày thường.

Xem ra lần sóng gió này cũng không khiến anh quá khó chịu!

Đào Hương Ví lạnh lùng nhìn anh, vì sao anh còn có thể ung dung như vậy?

Nguyễn Cao Cường cũng nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí quái dị không cách nào nói được thành lời.

Anh thấy trong mắt cô đầy tức giận với anh, tất nhiên cô không nghĩ tới anh lại có thể rời khỏi trại tạm giam nhanh như vậy.

“Cao Cường, cháu nói với con bé đi, từ nay về sau cháu và con bé sẽ đoạn tuyệt quan hệ, không hề lui tới nữa” Vẻ mặt Nguyễn Cao Khải tràn đầy nghiêm túc nói.