Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 738




Chương 738: Không bị quản giam

Nhà họ Nguyễn Cao.

Nguyễn Cao Cường và ông cụ về đến nhà mới biết được, ông nội tự mình đi tìm cục trưởng cục cảnh sát, dùng gương mặt già nua của ông ta để cầu một cơ hội được nộp tiền bảo lãnh cho anh.

Mặc dù đã nộp tiền bảo lãnh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô tội, chẳng qua chỉ là anh không cần bị giam trong trại tạm giam nữa mà thôi. Anh vẫn đang bị hạn chế hoạt động, thời gian sắp tới anh chỉ có thể hoạt động trong thành phố, sẵn sàng chờ cục cảnh sát gọi lên bất cứ lúc nào.

Nếu sau cùng tất cả chứng cứ đều chứng minh đúng là anh đã cưỡng bức Đào Hương Vi, chuyện anh phải chịu hình phạt là không thể tránh khỏi.

Trừ phi… Đào Hương Vi đổi lời khai, không kiện anh nữa.

Chẳng qua dựa vào thái độ trước mắt, muốn cô đổi lời khai là chuyện không thể nào.

Trong phòng khách, Nguyễn Cao Khải ngồi ghế chủ vị thuộc về ông ta, đối diện với ông ta là Nguyễn Cao Cường đang đứng.

Chỉ ở trong trại tạm giam một ngày, trên người anh đã có chút chật vật, bên mép còn có râu ria mọc lên, ngược lại có thêm vài phần ngổ ngược.

“Không phải con bé là mẹ của con cháu sao? Vì sao cháu lại bị con bé kiện tội cưỡng bức?” Nguyễn Cao Khải phá vỡ im lặng, đôi mắt tang thương nhìn chăm chằm anh.

Nguyễn Cao Cường mím chặt môi, vấn đề này anh lại không trả lời được.

“Nếu con bé đã chán ghét cháu, hai người không thể ở cùng một chỗ nữa thì cháu nên cắt đứt quan hệ với con bé đi”

Nguyễn Cao Khải ra lệnh.

Gương mặt vốn không gợn sóng của Nguyễn Cao Cường.

lúc này lại có biến hóa, anh bất ngờ nhìn về phía ông nội, vô thức muốn cự tuyệt: “Không…” Càng lâm vào tình huống này, anh càng không muốn bỏ qua cho cô, cô là người phụ nữ của anh!

Hai mắt đục ngầu của Nguyễn Cao Khải híp lại: “Cháu lặp lại lần nữa”

“Ông nội, cho dù cô ấy có kiện cháu, cháu cũng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Cô ấy là mẹ của con cháu, là người phụ nữ của cháu” Anh tuyệt đối sẽ không nhường cô cho bất kỳ người đàn ông nào khác.

Nguyễn Cao Khải lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, bất ngờ chống gậy đứng dậy, trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, có thể thấy được ông ta đã bị chọc giận.

Gương mặt già nua của ông ta trở nên âm trầm, bước từng bước một đi tới gần ani háu lại nói lần nữa, rốt cục cháu có chịu cắt đứt quan hệ với con bé không?”

Đương nhiên Nguyễn Cao Cường có thể nhận ra ông nội đã nổi giận, nhưng anh là người quật cường, vẫn kiên trì như cũ nói: “Không!”

Khi giọng nói của anh rơi xuống, ông cụ đã đi tới bên cạnh anh, ông ta đột nhiên giơ quải trượng trong tay lên đánh mạnh xuống lưng anh: “Cháu có cắt đứt hay không? Có cắt đứt hay không!”

Đầu rồng trên quải trượng được chế tác từ gỗ lim thượng hạng, rắn chắc lại đủ cứng, là gậy gộc tốt nhất để đánh người.

Một quải trượng đánh xuống, Nguyễn Cao Cường không phòng bị, chân lảo đảo một cái.

Anh căng mặt, nắm chặt nắm tay nhưng vẫn đáp lại một câu: “Không.”

Nguyễn Cao Khải đã bị anh chọc tức chết, lại giơ quải trượng lên đánh vào lưng anh: “Ông nói cháu cắt đứt quan hệ với con bé, cháu có nghe hay không!”

Lần này ông ta không chỉ đánh một chút mà là đánh liên tục, tư thế kia như muốn đánh tới khi nào Nguyễn Cao Cường đồng ý mới thôi!

“Ông cụ, ông đừng đánh nữa..” Chị Phương đang đứng bên cạnh nhìn thấy mà giật mình, nếu còn đánh nữa, chỉ sợ sẽ đánh chết cậu Nguyễn Cao mất.

Đám người hầu đều trốn sang bên cạnh, ai cũng không dám tới gần. Mọi người chưa từng thấy ông cụ nổi giận tới mức này, càng chưa từng thấy cậu Nguyễn Cao bị đánh.

Đúng là Nguyễn Cao Khải đã già rồi, nhưng ông vẫn còn dẻo dai. Sau hơn mười trượng liên tiếp, Nguyễn Cao Cường khuyu lưng, quỳ một gối xuống đất.

Ông cụ cũng thở hồng hộc chỉ vào anh hỏi: “Cháu có chịu cắt đứt quan hệ với con bé kia không?”

Nguyễn Cao Cường cúi đầu, nắm thật chặt nắm tay, cố gắng chịu đựng đau nhức phía sau lưng. Lúc anh mấp máy môi muốn mở lời, chị Phương đang đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa: “Cậu Nguyễn Cao, cầu van cậu đồng ý cắt đứt quan hệ với cô ấy đi, lẽ nào cậu muốn bị đánh chết sao?”

Nguyễn Cao Cường căng mặt nhưng vẫn cứng rắn trả lời: “Không”

Nguyễn Cao Khải tức giận vô cùng: “Tốt… Tốt lắm, vậy hôm nay cho dù ông có đánh gãy quải trượng cũng phải khiến cháu gật đầu!”

Ông ta giơ quải trượng lên lại muốn đánh xuống, nhưng đột nhiên một bóng người nhỏ bé chạy tới: “Không nên đánh ba cháu…”

Đào Vân Nhi trực tiếp chạy vội tới bên cạnh Nguyễn Cao Cường, dùng thân thể nho nhỏ của mình che chở cho anh. Cô bé nói với Nguyễn Cao Khải: “Ông cố, câu ông không nên đánh ba cháu nữa, nếu như ông tức giận thì cứ đánh cháu là được”