Chương 731: Tìm
Anh tắt máy vi tính đi, đứng dậy, gương mặt tuấn tú bình tĩnh đi nhanh ra ngoài.
“Tổng giám đốc Cường, anh muốn đi đâu?” Mộ Dung Bạch vội vàng theo sau.
“Đi tìm Đào Hương ViI”
“Thế nhưng anh đã đồng ý với Nam Vân, buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm với cô ấy” Mộ Dung Bạch nhắc nhở anh.
Bước chân Nguyễn Cao Cường dừng một chút, nhưng rất nhanh anh đã quyết định: “Anh nói với cô ấy tôi có việc phải xử lý, lần sau lại bồi thường cho cô ấy”
Anh không cách nào áp chế tức giận trong lòng, trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện Phạm Văn Đồng nói anh ta đã ở cùng với Đào Hương Vi.
Mộ Dung Bạch thấy anh đi nhanh không hề ngoài ý muốn chút nào, chuyện của Đào.
Hương Vi mãi mãi được đặt lên vị trí thứ nhất.
Khi Đào Hương Vi nhận được điện thoại của Nguyễn Cao Cường, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là muốn ngắt máy. Nhưng nghĩ tới những chuyện anh làm, cô vẫn muốn gặp mặt hỏi rõ.
“Anh đang ở đâu?” Cô hỏi.
“Cô đi ra ngoài đi, xe của tôi ở bên ngoài”
Giọng nói của người đàn ông âm u tới mức khiến cho người ta sợ hãi.
Đào Hương Vi cau mày, anh biết hành tung của cô?
Ngắt máy, sau đó cô đi ra ngoài, quả nhiên thấy được bên ngoài có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, nó như chủ nhân của nó cực kỳ bá đạo đậu ngay giữa cửa.
Cô đặt di động vào trong túi áo sau đó đi qua. Khi cô đi tới bên cạnh xe, cửa xe tự động mở ra.
Chỉ liếc mắt đã thấy được người đàn ông ngồi ở ghế sau. Khuôn mặt anh âm trầm lạnh lẽo, hệt như cô đã thiếu anh rất nhiều tiền vậy.
Đừng nói với cô anh cố ý đến tính sổ với cô.
“Lên xe” Thấy cô đứng bất động bên ngoài, anh thình lình thốt ra mệnh lệnh.
Đào Hương Vi chần chờ một chút mới khom lưng lên xe anh. Cô cho rằng mình chỉ cần nói chuyện với anh xong sẽ xuống xe, ai ngờ sau khi cô lên xe, cửa xe lập tức đóng lại, theo sát đó, tiếng cửa bị khóa vang lên.
Thần kinh cô trở nên căng chặt, cảnh giác nhìn anh chằm chằm: “Anh khóa cửa xe làm gì?”
“Lái xe trở về” Anh không đáp mà ra lệnh với tài xế.
Ngay sau đó xe khởi động, rất nhanh bọn họ đã lên đường.
“Nguyễn Cao Cường, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Rốt cục cô cũng không kìm chế nổi, thấp giọng quát hỏi.
“Đưa cô về nhà. Cô ở bên ngoài chơi đủ rồi chứ? Gây sự lâu như vậy, hẳn cũng nên trở về chăm sóc Vân Nhi thật tốt” Anh nói như chuyện đương nhiên.
“Tôi không hiểu anh có ý gì” Cô thật sự không hiểu.
“Không hiểu cũng không sao, theo tôi về nhà là được” Nói chung anh sẽ không để cô lại có tiếp xúc gì với Phạm Văn Đồng.
“Quay về nhà gì? Tôi và anh nào có nhà gì? Anh bị thần kinh gì vậy?” Trong lòng cô bắt đầu hơi bối rối.
Cô cảm thấy hiện tại anh không được bình thường lắm, không giống với anh lúc bình thường.
Anh mím chặt môi không nói, đôi mắt đuôi phượng lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.
“Anh nói chuyện đi!” Cô vội vã, sau đó còn nói: “Anh mau kêu tài xế dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Anh vẫn không nói gì, như không nghe thấy những lời cô nói.
Đào Hương Vi đưa tay túm lấy cổ áo anh: “Anh mau kêu tài xế dừng xe, có nghe thấy không!”
Rốt cục anh cũng nhìn về phía cô, con ngươi sâu không thấy đáy như vực sâu khiến người ta sợ hãi.
“Đừng làm ồn, ngoan ngoãn theo tôi về nhà” Giọng điệu của anh bình tĩnh không có một chút phập phồng, thế nhưng lại cất giấu hơi thở nguy hiểm nào đó.
“Tôi nói tôi muốn xuống xe!” Cô đè nén cảm xúc trong lòng, lại cường điệu.