Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 726




Chương 726: Chạy trốn

Đào Hương Vi bị đám phóng viên đuổi theo phải chạy vội ra ngoài, Phương Thảo che chở cho cô, hai người chạy trốn cực kỳ chật vật.

Tới cửa khách sạn, Phương Thảo muốn bắt một chiếc taxi nhưng trong xe đã có khách.

Mắt thấy đám phóng viên phía sau sắp đuổi kịp, một chiếc Maserati màu đen đột nhiên lái tới ngừng trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống, người trong xe đúng là Nguyễn Cao Cường, anh ta chớp đôi mắt đuôi phượng nói với cô: “Lên xe.”

Đào Hương Vi cực kỳ kinh ngạc, vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Đồng thời cô cũng không muốn lên xe của anh.

Chỉ có điều Phương Thảo đã vội vã đẩy cô lên xe: “Chị Hương Vi, chị mau lên trước đi, em sẽ dẫn đám phóng viên đi hướng khác”

Tiếng bước chân đuổi theo phía sau càng ngày càng gần, cô và Nguyễn Cao Cường liếc nhau, cuối cùng cô vẫn lên xe của anh. Cô không muốn bị đám phóng viên này vây lấy.

Trước khi đám phóng viên đuổi tới, xe của Nguyễn Cao Cường đã đi mất.

Từ kính chiếu hậu Đào Hương Vi thấy được có phóng viên không cam lòng muốn đuổi xe theo, còn có một số người trực tiếp lái xe đuổi theo bọn họ.

“Bỏ rơi mấy xe phía sau đi” Nguyễn Cao Cường nói với tài xế.

“Vâng” Tài xế nhận được mệnh lệnh, lập tức đẩy nhanh tốc độ xe, sau khi vượt qua một cái đèn xanh đèn đỏ tài xế đã bỏ rơi hết tất cả xe đang đuổi theo bọn họ ở phía sau.

Sau khi xác định đã không còn phóng viên nào đuổi theo cô, cô buông lỏng một hơi.

“Vì sao lại khiến bản thân mình trở nên chật vật như vậy?” Giọng nói của Nguyễn Cao.

Cường thình lình vang lên bên cạnh.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô mang theo ý cười nhạo.

“Vì sao anh lại xuất hiện ở nơi đó?” Đừng nói cho cô biết anh chỉ vừa vặn đi ngang qua.

“Nghe nói cô muốn tham gia lễ ký kết, tôi cố ý tới xem” Anh rất thành thực.

Đào Hương Vi hồ nghi nhìn chằm chằm anh, anh chỉ tới xem thôi sao?

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, là Phạm Văn Đồng gọi tới, cô trực tiếp nghe.

“Phạm Văn Đồng?” Không phải anh ta nói muốn đi tìm tổng giám đốc công ty nói chuyện sao?

“Hương Vi, anh đã hỏi rồi, cổ đông mới ngăn cản em ký hợp đồng với studio anh là Nguyễn Cao Cường!”

Đào Hương Vi nghe vậy, nhất thời không kịp phản ứng: “Anh… nói cái gì?” Tâm mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

“Gần đây Nguyễn Cao Cường mới trở thành cổ đông mới của Phục Hi, còn là cổ đông lớn nhất. Anh ta làm như vậy chỉ vì muốn lấy được quyền nói chuyện, ngăn cản em ký hợp đồng với studio của anh”

“Cho nên chuyện này là anh ấy ra lệnh không cho phép em ký hợp đồng, đúng không?” Đào Hương Vi nghe rõ.

“Đúng” Phạm Văn Đồng không nhịn được mà chửi thề một câu: “Không nghĩ tới Nguyễn Cao Cường lại hèn hạ như vậy, làm ra chuyện vô sỉ như thế. Có thể nói vì ngăn cản em anh ta đã phí hết tâm tư, trở thành đại cổ đông của Phục Hỉ, hẳn anh ta phải dốc hết vốn liếng!

Anh ta nghìn tính vạn tính cuối cùng vẫn không tính tới điểm này. Nguyễn Cao Cường có thể lợi dụng vốn liếng hùng hậu của bản thân để cản trở tất cả những chuyện bọn họ muốn làm.

“Được rồi, em biết rồi” Đào Hương Vi cúp điện thoại, vẻ mặt đã thay đổi. Khi lại nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, trong mắt cô chỉ có ý lạnh và tức giận: “Thì ra là anh!”

Nguyễn Cao Cường nhướng mày, không mở miệng, thấy cô đột nhiên tức giận như vậy, hẳn đã biết chuyện gì rồi?

“Anh cố ý trở thành đại cổ đông của Phục Hỉ sau đó hạ lệnh không cho phép Phạm Văn Đồng ký hợp đồng với tôi, đúng không?” Cô chất vấn.

Nguyễn Cao Cường gật đầu: “Không sai”

Vậy mà anh lại thừa nhận một cách vô liêm sỉ như vậy!

Lửa giận lập tức xông lên não Đào Hương Vĩ, cô siết chặt tay, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà tát anh một tát.

“Cho nên chuyện có người bùng nổ quấy rối tôi trên sân khấu hôm nay cũng là do anh sắp xếp, đúng không?”