Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 719




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 719: Quay chụp

Đoạn quay chụp này cần Đào Hương Vi đeo dây, cô lên đài cao làm chuẩn bị.

Phạm Văn Đồng đứng phía dưới nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng phức tạp lúc sáng lúc tối.

Trợ lý đi tới bên cạnh anh ta nhỏ giọng nói: “Tất cả đã được sắp xếp xong”

Ánh mắt anh ta vẫn đang dừng lại trên người Đào Hương Vi, đáp một tiếng: “Đã biết”

Mắt thấy bản thân mình sẽ té xuống đất, có lẽ sẽ ngã gãy xương, đau đớn đã tới trước mặt, cô vô thức nhắm mắt lại.

Phịch một tiếng, đúng là cô đã rơi xuống mặt đất, chỉ là… Vì sao cô lại cảm thấy dưới thân mềm nhũn, một chút cảm giác đau đớn cũng không có?

Bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn, cô đập phải người nào sao?

Đào Hương Vi chợt mở mắt ra, gương mặt tràn đầy thống khổ của Phạm Văn Đồng xuất hiện trước mắt cô, vậy mà cô lại đè lên anh taI “Phạm Văn Đồng? Anh… sao anh lại…” Cô kinh hãi vô cùng, lẽ nào khi cô ngã xuống anh đã chạy tới đỡ được cô?

“Em có thể đứng lên trước được không, anh..” Không biết anh ta bị thương thế nào mà mới nói được một nữa đã không thể nói thêm.

Đào Hương Vi sợ tới vội vàng đứng dậy, căng thẳng nhìn anh ta: “Em đè lên chỗ nào của anh rồi sao? Anh điên rồi sao? Vì sao lại chạy tới đỡ em?” Nếu không phải may mắn, cô đã trực tiếp đập chết anh ta.

“Anh không thể trơ mắt nhìn em bị thương. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng là bạn hợp tác tốt nhất, không phải sao?” Anh ta nhịn đau, còn cố gắng cười với cô.

“Anh..” Đào Hương Vi thật không biết nên nói thế nào mới phải, cũng không nghĩ tới anh ta lại thật lòng đối đãi với cô như vậy!

Đạo diễn và những người khác sau khi kịp phản ứng đều vây lại: “A, Phạm Văn Đồng, cậu không sao chứ?” Đạo diễn kinh hãi, vội vã gọi người tới đỡ anh ta dậy đưa tới bệnh viện.

“Còn có tổ đạo cụ lập tức kiểm tra cho tôi, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Đào Hương Vi lại ngã xuống?” Đạo diễn rất tức giận nói.

Lúc này Đào Hương Vi không còn hơi sức để thăm dò vấn đề dây cáp, cô theo người trong đoàn phim cùng đưa Phạm Văn Đồng tới bệnh viện.

“Tay trái bị đè gãy xương, còn lại không có vấn đề gì quá lớn” Bác sĩ đã kiểm tra xong lại nói.

“Gãy xương?” Đào Hương Vi thầm hít sâu một hơi, vết thương này cũng quá nghiêm trọng rồi. Điều duy nhất đáng ăn mừng là anh ta không bị thương thích gì khác.

Tay trái của Phạm Văn Đồng còn đang bó thạch cao. Sau khi băng bó xong anh ta được đưa đến một phòng bệnh đơn, anh ta cần phải nằm viện vài ngày theo dõi.

“Xin lỗi, lại em khiến anh bị thương” Đào Hương Vi cảm thấy xin lỗi sâu sắc, dường như mỗi lần anh ta bị thương đều là vì cô.

“Là chính anh muốn đỡ em, em không hề có lỗi với anh” Phạm Văn Đồng còn an ủi ngược lại cô.

Đào Hương Vi thật lòng cảm thấy có lỗi với anh. Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

Phạm Văn Đồng thấy dáng vẻ vô cùng áy náy của cô không khỏi nói: “Nếu như em cảm thấy có lỗi với anh thật, vậy thì đồng ý ký hợp đồng với studio của anh đi, trở thành người cộng tác với anh” Cho tới bây giờ, anh ta còn muốn cô ký hợp đồng.

Đào Hương Vi ngước mắt nhìn về phía anh ta, không khỏi hỏi: “Vì sao anh lại muốn em ký hợp đồng với studio của anh như vậy?”

“Bởi vì em là một diễn viên giỏi, nhân tài tốt như vậy sao anh có thể không mời chào?

Hơn nữa lúc anh với em hợp tác vô cùng ăn ý, ở chung với em anh cảm thấy rất vui vẻ.”

Nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú của anh ta, có lẽ anh ta thật sự tán thưởng kỹ xảo của cô.

Đào Hương Vi suy nghĩ một hồi, im lặng thật lâu sau rốt cục cũng trả lời: “Được rồi, vậy em ký hợp đồng với studio của anh”

Nghe được đáp án của cô, vào thời khắc ấy, trong mắt Phạm Văn Đồng lóe lên một tia sáng.