Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 713




Chương 713: Cô nói anh ấu trĩ

Chút vòng cung bên môi Nguyễn Cao.

Cường đã biến mất. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt có chút u tối.

Cô nói anh ấu trĩ? Cô cảm thấy Phạm Văn Đồng thành thục ổn trọng hơn anh?

Bữa sáng tình yêu Đào Vân Nhi làm rất đơn giản, chỉ là nấu ba quả trứng hình trái tim, bọn họ mỗi người một quả.

“Cảm ơn Vân Nhi” Đào Hương Vi hôn một cái lên mặt con gái.

“Mẹ nếm thử đi, con cố ý làm lòng đỏ trứng chảy ra, phải khó lắm mới có thể khống chế mức lửa đó”

Đào Hương Vĩ dùng cái dĩa nhỏ nhẹ nhàng tách lòng trắng trứng phía ngoài, từ bên trong có lòng đỏ trứng chảy ra thật!

“Vân Nhi, con học được cách nấu món này từ nơi nào vậy? Con chú ý mức lửa rất giỏi nha” Trước đó Đào Hương Vi không phát hiện con gái còn có thiên phú nấu ăn trời cho.

“Con học chú đầu bếp trong nhà. Trước đó cả mẹ và ba đều không có nhà, chính con quá buồn chán bèn tìm một chút chuyện để làm: Nghe được lời này của con gái, trong lòng Đào Hương Vi lại thấy khổ sở. Đột nhiên cô lại bắt đầu phân vân, cô có nên vì con gái mà từ bỏ sự nghiệp không?

Nhưng nói vậy… cô sẽ triệt để mất đi tư cách tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con với Nguyễn Cao Cường.

Ba người ăn chung bữa sáng, bầu không khí vẫn rất không tồi.

Đào Hương Vi mới vừa ăn no đã nhận được tin nhắn của Phạm Văn Đồng, báo anh ta đã lái xe tới cửa.

“Được rồi, anh chờ em một chút, em sẽ ra ngoài ngay” Đào Hương Vi trả lời anh.

Mới cúp điện thoại, cô đã cảm giác được ánh mắt Nguyễn Cao Cường nhìn tới, mang theo ý lạnh bức người.

Cô không để ý mà nhìn về phía Vân Nhi.

Con bé cướp lời mở miệng trước: “Mẹ, mẹ lại muốn đi sao?” Giọng nói của con bé nghe có vẻ rất khổ sở.

“Mẹ không đi, mẹ chỉ ra ngoài làm việc thôi” Thấy con gái khổ sở cô lại mềm lòng.

“Chỉ đi làm việc thôi? Buổi tối mẹ sẽ về nữa đúng không?” Đào Vân Nhi tràn đầy kỳ vọng nhìn cô.

“A… Để mẹ xem sao, nếu có thể hoàn thành công việc trong hôm nay mẹ sẽ trở về”

Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, cô không thể tiếp tục tới đây được, đây là nhà của Nguyễn Cao Cường.

Đào Vân Nhi thở dài một hơi: “Thật ra cũng không có việc gì đâu, con biết mẹ phải đi quay phim quay quảng cáo, chắc chắn sẽ không thể về nhà liên tục được. Mẹ đi làm việc của mẹ đi, chỉ cân mẹ nhớ về thăm con là được rồi”

Từ nhỏ cô bé đã quen với việc ở một mình, chưa từng dính người quá mức.

Cô bé càng tri kỷ hiểu chuyện như vậy, Đào Hương Vi lại càng khổ sở. Cô ôm con gái vào lòng: “Mẹ làm xong nhất định sẽ trở về”

Ngay sau đó Đào Hương Vi thu dọn đồ đạc của mình rời đi. Cô không muốn con gái tiễn cô ra cửa nhưng con bé cứ kiên trì muốn tiễn, ngay cả Nguyễn Cao Cường cũng đi theo.

Cửa biệt thự, xe của Phạm Văn Đồng đã đậu ở chỗ này đợi cô.

Thấy cô đi ra, Phạm Văn Đồng xuống xe chủ động mở cửa xe. Thấy Nguyễn Cao Cường cũng đi ra, trong mắt anh ta có gì đó chợt lóe.

“Anh ăn điểm tâm chưa?” Đào Hương Vi thấy anh ta tới sớm như vậy, không khỏi hỏi.

“Còn chưa, anh mới uống ly cà phê đã ra ngoài. Chờ chút nữa có phải em nên bồi thường cho anh, đi ăn chút gì đó với anh không?” Phạm Văn Đồng cười nói.

“Nếu thời gian cho phép đương nhiên có thể” Cô cũng không thể để anh bị đói.

Phạm Văn Đồng liếc nhìn đồng hồ: “Vậy em nhanh lên xe đi, hiện tại vẫn còn chút thời gian”

Nguyễn Cao Cường thấy cô có thể thoải mái đồng ý, hoàn toàn không cự tuyệt Phạm Văn Đồng, mà đối với anh lại chống cự như thế, đáy lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa nóng.

“Cô không định nói gì đó với Vân Nhi rồi hãy lên xe sao?” Nguyễn Cao Cường thình lình thốt lên.

Đào Hương Vi xoay người lại sờ sờ đầu con gái: “Vân Nhi, con ngoan ngoãn ở nhà, có việc gì cứ gọi điện thoại cho mẹ”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi làm đi, trong nhà có người chăm sóc con.” Đào Vân Nhi lại cười nói với cô.

Đào Hương Vi xoay người muốn đi, nhưng Nguyễn Cao Cường lại lên tiếng: “Không nói câu hẹn gặp lại với tôi sao? Tối hôm qua chúng ta còn ngủ chung đây, thế mà sáng hôm nay cô đã tuyệt tình với tôi như vậy?”