Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 711




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 711: Có người đến

Ngay cả nói cô cũng không muốn anh nhiều thêm một câu với anh, chỉ muốn giơ chân đá anh. Ai ngờ cô vừa động, người đàn ông đã nhân cơ hội gạt mở hai chân cô ra!

Bên dưới hai người dán lại chặt chẽ, loại lực lượng vận sức chờ phát động ra khiến hô hấp của cô trở nên căng thẳng, xấu hổ vô cùng mà nhìn anh chằm chằm. Cô hơi hồi hộp: “Anh, anh mau tránh ra…”

Nguyễn Cao Cường cúi người, hơi thở nóng bỏng phun lên bên tai cô, giọng nói ám ách lộ ra mập mờ vô hạn: “Hiện tại tôi không đi nổi..” Giọng nói rơi xuống, đồng thời môi anh lại muốn hôn lên môi cô.

Đào Hương Ví tránh né môi anh, đang muốn quát lớn, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Thần kinh cô căng thẳng, chẳng lẽ là bảo mẫu nào đó nghe được động tĩnh nên đi ra xem thử?

“Có người đến, anh mau buông ra!” Cô nhỏ giọng quát.

Nguyễn Cao Cường không vui nhíu mày, là tên nào không thức thời tới phá hủy chuyện tốt của anh?

Tiếng bước chân đến gần, tiếp đó hai người nghe được giọng non nớt của bé gái: “Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Đúng là Đào Vân Nhi.

Đột nhiên tỉnh lại không thấy mẹ đâu, cô bé cho rằng mẹ lại bỏ cô bé rời đi, vì thế mới vội vàng chạy ra khỏi phòng tìm người?

Đào Hương Vi vội vã sửa sang quần áo tóc tai ngay ngắn, cong môi nói: “Không, đương nhiên mẹ sẽ ngủ với con”

Đào Vân Nhi đi qua, kéo cả tay cô và Nguyễn Cao Cường: “Con không thể chiếm lấy mẹ một mình, ba cũng rất nhớ mẹ, ba người chúng ta ngủ chung đi”

Đào Hương Vi nghe vậy lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh có tài đức gì mà có thể có được một cô con gái tri kỷ như thế?

Cho dù trong lòng cô có không nguyện ý tới cỡ nào, cô vẫn không thể trốn thoát chuyện cùng giường chung gối với người đàn ông này, cũng không thể tiếp tục tranh cãi với anh ngay trước mặt con gái.

Sáng sớm hôm sau, Đào Hương Vi còn chưa mở mắt ra, đưa tay muôn ôm con gái lại vô hụt. Cô giật mình, chợt mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra cô đã thấy đôi mắt đuôi phượng cười như không cười của người đàn ông. Một tay anh chống trán, nằm nghiêng người không hề chớp mắt nhìn cô.

Đào Hương Vi lại nhìn lại lần nữa, xác định mình không nhìn thấy con gái, cô tức giận hỏi: “Vân Nhi đâu?” Vì sao lại biến thành cô và anh ngủ chung một chỗ?

“Vân Nhi đã thức dậy từ rất sớm, con bé nói phải làm điểm tâm cho chúng ta. Con bé có thể làm được, ngày thường tôi sẽ không ngăn cản con bé” Nguyễn Cao Cường nói.

Đào Hương Vi lập tức vén chăn xuống giường, cô không muốn tiếp tục nằm với anh nữa.

“Vân Nhi nói nếu cô tỉnh thì đi đánh răng rửa mặt trước, xuống tầng là có thể ăn bữa sáng đầy tình thương con bé làm” Nguyễn Cao Cường nói với bóng lưng cô.

Cô không đáp lại anh nhưng vẫn đi về phía phòng tắm.

“Mỹ phẩm dưỡng da và đồ rửa mặt cô thường dùng đều ở trong phòng tắm, quần áo cũng được chuẩn bị xong” Anh lại nói thêm.

Bước chân Đào Hương Vi hơi ngừng lại, cuối cùng cô vẫn không đáp lại anh mà trực tiếp đi vào phòng tắm, thấy được đồ dùng rửa mặt còn mới tinh đã được chuẩn bị sẵn trên kệ. Anh rất cẩn thận tỉ mỉ, biết cô cần dùng gì.

Nhưng vậy thì thế nào? Cô không cần anh cẩn thận tỉ mỉ như vậy.